Cầu thủ bên đối phương gạt một cái thật tàn nhẫn, Văn Khang lại làm như đang xiếc, hai chân kẹp lấy bóng, nhảy lên, chạy tiếp.
Lại một cầu thủ hung tợn nhào ra chặn đường, Văn Khang lập tức thi triển thân pháp di hình hoán vị, lẩn sang chỗ khác, tiếp tục tiến lên. Nhưng tiếc là cầu thủ khi nãy của đối phương lại gạt chân hụt, té nằm sấp trên mặt đất.
Hai hậu vệ trấn giữ phía trước lập tức tiến lên giành bóng, Văn Khang giống như thanh gươm sắc bén tuốt khỏi võ, chen vào giữa hai người họ, dẫn bóng đi tiếp. Lúc này đã đến phòng tuyến cuối cùng, khán giả toàn trường hưng phấn la ó om sòm.
Cậu hậu vệ cuối cùng quýnh quá không biết phải làm thế nào, giãy giụa, tuyệt vọng kéo áo y không cho y tiến lên phía trước. Kiếp trước Văn Khang đã từng chinh chiến sa trường, đối mặt với thiên binh vạn mã y còn chẳng sợ, thì một người kéo áo túm quần y có là cái quái gì! Y ngắm thẳng vào khung thành của đối phương, tất nhiên, trước đó y cũng không quên cho cái đứa đang túm mình một quả khinh thường.
Trước mặt y là cậu thủ môn đang hoảng sợ, Văn Khang vận khí dồn thẳng xuống mũi chân, đá một phát thật mạnh. Cậu thủ môn đã đoán rất chính xác hướng bóng bay tới, nhưng chẳng may cho cậu ta là lực đập tới quá mạnh, vừa bóng vừa thủ môn bay cả vào khung thành.
“Trời ơi, chạy một hơi sáu mươi mét, vượt qua năm người, quả là kinh người, có lẽ giờ phút này Ronaldo đã nhập vào cậu ấy…” Người thuyết minh kích động đến nỗi nói chuyện lắp bắp, “Ngay cả thủ môn cũng vào lưới, lịch sử của chúng ta sẽ nhớ mãi thời khắc này, đây là trận đấu vĩ đại nhất năm nay của bốn trường đại học… cũng là trận đấu vĩ đại nhất của… của cả nước…”
“Nè, nè… Tiểu Hoàng, anh sao vậy? Mau gọi xe cứu thương, gọi 120…” Bên phía đài truyền thanh cũng ồn ào, hỗn loạn cả lên.
Toàn trường sôi sục, đây quả là một trận đấu tuyệt thế xoay chuyển càn khôn, ai ai cũng hưng phấn vô cùng.
“Ha ha ha…” Thiếu Hoa la tới nỗi giọng khàn khàn cả lên.
Rốt cuộc cũng lấy được ba điểm, đội viên BL hưng phấn thảy Văn Khang lên xuống, Văn Khang hưng phấn phất phất tay với khán giả trên đài, tất nhiên cũng không quên tặng Lâm Phượng đang ở trên đấy với khuôn mặt thối như bình nước tiểu một quả đắc ý thật to.
Ở trên đài không biết có ai đã hô lên, “Ai da, đó không phải là diễn viên đóng trong bộ ‘Tần Thủy Hoàng Truyền Kì’ vào tháng trước sao?”
“Để tôi xem đã, người phía trước gục đầu xuống cái coi…”
“Thấy rồi, thấy rồi! Đúng thật là cậu diễn viên mới nổi đó, không mặc đồ cổ trang chút nữa đã nhận không ra!”
“Không mặc đồ cổ trang cũng đẹp trai thật nha!”
Mấy cô gái trên đài kích động vừa hét vừa nhảy, bọn họ đi xem đá bóng chủ yếu là để nhìn mấy cầu thủ đẹp trai thôi, giờ trên sân lại có một anh đẹp trai vượt qua năm người, đá thủng lưới ba quả, biểu diễn một tiết mục thật đặc sắc, trở thành anh hùng cứu cả đội trước cơn sóng dữ, hơn nữa anh hùng này còn là một diễn viên mới nổi diễn vai nào đó, các cô không kích động sao được.
Tiếp theo, lại vang tới tiếng người thuyết minh, “Vừa rồi nhân viên thuyết minh của chúng tôi – Tiểu Hoàng vì nhìn thấy một phen sút bóng kinh thế nhất từ trước đến nay, quá hưng phấn nên đã té xỉu, cho nên hiện tại tôi – Vô địch thần chủy (nói chuyện) Tiểu Đoạn sẽ thuyết minh với mọi người, trong một phút ngắn ngủi đội khách đã thành công xoay chuyển tình thế, mặc dù đã được cộng thêm mấy phút đá bù giờ, nhưng đội chủ nhà đã mất đi ý chí chiến đấu, kì tích là hoàn toàn không thể xảy ra.”
“Cái gì? Khán giả trên đài đã phát hiện anh hùng của đội khách chính là diễn viên nổi tiếng trong một bộ phim được phát sóng gần đây, ha ha, đúng vậy, chỉ cần nghe giọng nữ cao không ngừng vang lên sẽ biết ngay, xem ra mấy mỹ nữ của chúng ta đang rất kích động… Cái gì, có hai người hưng phấn quá té xỉu? Mau gọi xe cứu thương. Cái gì? Có người vì giành được kí tên trước đánh nhau… Bảo an sân bóng đang làm gì thế? Còn không mau chạy tới giữ trật tự… Đừng quên luôn tiện xin giùm tôi chữ kí nha…”
Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, lúc này trên sân đấu đã lộn xộn đánh nhau ì xèo, Văn Khang chen ra khỏi đám đông, đi tới cạnh Thiếu Hoa, hét to, “Sao ngươi còn chưa tới bệnh viện?”
“Tôi mà đi thì sao thưởng thức được tư thế oai hùng của anh chứ?” Thiếu Hoa nhìn Văn Khang bằng ánh mắt đẩy đưa.
Văn Khang nhìn thấy choáng váng, tim đập loạn xạ, lập tức áp trở xuống, “Đừng nói nhiều nữa, đến bệnh viện trước đã!”
Vì trận đấu lần này có tới mấy người ngất xỉu, cáng đã không đủ dùng, Văn Khang đành phải cõng Thiếu Hoa đi ra ngoài, trợ lý của thầy huấn luyện và mấy người khác cũng chạy nhanh theo.
Lâm Phượng lái xe tới, Văn Khang trông thấy cũng rất muốn trưng cốt khí không cúi đầu ra, nhưng để đưa Thiếu Hoa an toàn đến bệnh viện, y cũng đành chịu thiệt, leo lên xe người ta ngồi đỡ.
Văn Khang ôm Thiếu Hoa ra khỏi xe, vọt ngay vào bệnh viện. Lúc đưa Thiếu Hoa vào phòng kiểm tra xong, anh mới giật mình phát hiện chân mình đã mỏi nhừ, ngồi xuống đất không gượng dậy nổi.
Một lát sau, có một người mặt đồ trắng, mặt trắng bước ra khỏi phòng.
Bấy giờ, Văn Khang cũng đã biết người mặc đồ tang trong bệnh viện chính là bác sĩ, thấy bác sĩ đi ra, y lập tức chạy nhanh tới.
Trên khuôn mặt trắng bệch của bác sĩ không có chút gợn sóng gì, có lẽ vì thế nên ông ta lập tức thốt ra một câu khiến ai ai cũng khó chịu, “Hai dây chằng bị tổn thương, phải nghỉ ngơi ba tháng, giờ tạm ở lại bệnh viện mấy ngày quan sát và làm trị liệu phục hồi!”
“Trời…” Điền Hàn kêu lên, “Tiểu Hoa thích ai không thích lại thích cái gã răng hô đó, giờ coi đi, kỹ thuật của Ronaldo còn chưa học được, mà đã mang thương tật đầy mình!”
Tiểu Lý lập tức thôi cậu ta một cái, “Giờ này mà cậu còn nói mấy câu như thế, Tiểu Hoa bị thương nặng như vậy, sợ là sau này không thể chơi bóng được nữa!”
“Vậy phải làm thế nào? Chẳng phải muốn lấy mạng cậu ấy hay sao?”
“Trước hết phải để bác sĩ xem xem thế nào, đừng kết luận nóng vội như thế! Bác sĩ cũng chưa nói cậu ấy không thể đá bóng được nữa mà!”
Mấy người này đang nói cái quỷ gì vậy? Văn Khang cảm thấy đau đầu, tiến lên bảo: “Không biết giờ thầy huấn luyện sao rồi, các ngươi đi xem thầy ấy chút đi!”
Lúc này, cả nhóm mới phục hồi tinh thần lại, sực nhớ tới ông thầy đáng thương bị Văn Khang chọc ngất xỉu.
“Ờ, phải rồi, thầy Trương tội nghiệp không biết đã tỉnh chưa nữa! Lát mà báo tin vui cho ông ấy, sợ ông ấy vui quá ngất nữa cho coi! Đi, giờ chúng ta đi xem coi thấy ấy thế nào rồi!”
“Đúng đó, đi thăm thầy huấn luyện thôi!”
Cả đám bắt đầu chen chúc ra khỏi phòng kiểm tra đi thăm thầy huấn luyện. Bấy giờ, trong phòng chỉ còn lại Thiếu Hoa, Văn Khang và Lâm Phượng.
Lâm Phượng làm lơ người nào đó đang không ngừng phóng đao về phía mình, nói với Thiếu Hoa, “Thủ tục nằm viện tôi đã lo cho cậu cả rồi, cậu cố gắng ở đây dưỡng thương đi, có thời gian tôi