“Xin ông đó, đừng có hỏi nữa! Cho dù trước đây tôi có từng đọc sách nấu ăn cung đình, nhưng cũng chỉ biết sơ, kể sơ lại thôi, chứ tôi hoàn toàn không hiểu gì cả nha! Nếu hỏi tiếp nữa e là bánh bao lòi nhân ra mất…”
Sau tiếng còi, tiếng phanh xe thật lớn là một tiếng mắng chửi đầy tức giận, “Thằng đui, muốn chết thì đi nhảy lầu, thắt cổ đi, đừng liên lụy người khác!”
Thiếu Hoa cũng chẳng thèm để ý, tiếp tục đi về phía trước. Trong vô thức, không biết Thiếu Hoa đã đi bao nhiêu con đường, bị tài xế mắng bao nhiêu lần, cậu loạng choạng đi lên lầu, ngã người xuống giường, không muốn tiếp tục nghĩ tới nữa.
“Tiểu Hoa, mở cửa!” Sáng sớm, Dung ca ở ngoài cửa ấn chuông.
Cửa mở, đập vào mắt Dung ca chính là khuôn mặt phờ phạc của Thiếu Hoa.
“Cậu ngủ như chết thế à? Tôi gõ cửa cả buổi cũng chưa chịu ra?” Dung Ca buông túi táo đang cầm xuống, “Cái này là trái cây nhà tôi trồng, mẹ tôi kêu xách qua đây cho cậu! Nè, cậu đi đâu vậy? Tốt xấu gì cũng phải lấy cho tôi miếng nước uống chứ?”
Thiếu Hoa lại lờ mờ đi trở về phòng, ngã xuống giường.
Dung ca bước vào, sờ đầu cậu, bực bội, “Không có sốt mà! Cậu sao vậy? Làm gì mà mắt đen ngòm thế? Cả đêm qua mất ngủ hả?”
Không trả lời.
“Trời đất, coi tay cậu kìa, trầy hết rồi! Sao lại không thoa thuốc? Lớn tới vậy rồi còn không biết tự chăm sóc mình, thật là!” Dung ca lấy thuốc đến, vừa thoa vừa hỏi, “Ờ, phải rồi! Nghe Ba Lệ nói, người nhà của Tiểu Khang đã đón cậu ta về rồi?”
“Đừng nhắc đến tên đó nữa!” Thiếu Hoa ủ rũ, “Tôi và anh ta hoàn toàn không có quan hệ gì cả!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thiếu Hoa kể lại chuyện Văn Khang đối xử tệ bạc với mình cho Dung ca nghe.
Dung ca cũng không biết phải nói gì, đành cố nén cơn tức, vỗ vai cậu, an ủi, “Cậu đừng buồn nữa, trên đời này không có bữa tiệc nào không tàn, cậu ta nhớ lại khó tránh khỏi chuyện rời khỏi vòng luẩn quẩn, với lại, cậu và cậu ta vốn không phải người cùng một đường, người cậu ta kết giao đương nhiên sẽ là những người có tiền có quyền…”
Dung ca không nói nữa, anh chỉ nhìn Thiếu Hoa che mặt khóc, khóc trong nỗi đau vô tận.
“Tiểu Hoa, đừng buồn nữa!” Dung ca luống cuống tay chân, ôm cậu, khuyên nhủ, “Nếu cậu giận cậu ta trở mặt, vậy đêm nay chúng ta đi đánh tiểu nhân, rủa cậu ta đi WC không có giấy vệ sinh, ờ, không, rủa cậu ta lọt hầm cầu!”
Thiếu Hoa khóc xong, lấy lại tinh thần, “Hứ, việc gì tôi phải đau lòng chứ! Những kẻ có tiền thích đùa giỡn tình cảm như thế không đáng để tôi buồn, tôi phải sống thật vui vẻ, thật thoải mái!”
“Nói đúng lắm, cậu có thể vui vẻ trở lại là tốt rồi!”
Thiếu Hoa lau lau nước mắt, cố nặn ra nụ cười, tuy bề ngoài ra vẻ không có gì, nhưng thật ra càng lau, nước mặt lại chảy càng nhiều.
Dung ca vụng về, không biết nên khuyên thế nào, đành ôm cậu, an ủi.
“Ô…” Thiếu Hoa lại đấm giường, khóc rống, “Nhưng lòng tôi vẫn thấy đau, sao anh ta có thể đối xử với tôi như vậy, anh có biết cái cảm giác như bị đâm thủng vào tim hay không, nó thậm chí còn đau hơn bị đâm vào tim như thế nữa…”
“Được rồi, giờ tôi cho cậu mượn bả vai khóc một trận cho đã, khóc xong cậu phải cố quên hết mọi chuyện, đừng đau buồn nữa! Những ngày tháng sau này còn rất dài, cậu phải sống thật vui vẻ mới được!”
Một lát sau, tiếng Thiếu Hoa ngày càng nhỏ dần, biến thành tiếng thút thít.
“Được rồi, đừng nhớ tới tên khốn đó nữa, cậu ta không đáng!”
“Hức, giờ thì không ai giặt vớ, không ai làm bánh bao, thang máy bị hư không ai cõng tôi lên lầu, cũng không còn ai để tôi ức hiếp nữa rồi!”
Dung ca đen mặt, nhưng cũng đành dỗ ngọt, “Thang máy hư cậu có thể đi bộ rèn luyện thân thể, lúc cậu đến trấn Hồi Long chơi, mẹ tôi sẽ làm bánh bao cho cậu ăn, những lúc rảnh rỗi cậu cũng có thể ức hiếp Chiêu Tài, Tiến Bảo…”
Chiêu Tài, Tiến Bảo phẫn nộ, kháng nghị, “Ngao…”
Dung ca lập tức sửa miệng, “Không thì cậu có ức hiếp Hoàng Mao kế bên, nhìn cái đầu tóc dài nhuộm lòe loẹt của cậu ta là đáng bị đánh lắm rồi, đúng là càng nhìn càng thấy giận!”
Thiếu Hoa vẫn buồn bã, không vui, Dung ca lại khuyên, “Được rồi, đừng buồn nữa, nói không chừng Tiểu Khang lâu lâu nổi khùng, chút nữa cậu ta suy nghĩ kĩ lại, biết mình đã làm sai, lập tức chạy tới xin lỗi cậu ngay đấy!”
“Ding dong…” Tiếng chuông cửa vang lên.
Dung ca vui mừng đứng dậy mở cửa, “Coi đi, vừa nhắc cậu ta đã tới rồi kìa!”
Mặt Thiếu Hoa lập tức tươi tỉnh lại, nhưng vẫn tỏ vẻ giận dỗi, “Cho dù anh ta có đến đây, tôi cũng không thèm để ý tới anh ta!”
Đứng ngoài cửa là bà cụ, “Tiểu Hoa, Tiểu Khang, bà về rồi đây, xem bà mang gì về cho hai đứa nè!”
Thiếu Hoa chạy tới đón lấy đồ đạc.
“Ủa? Dung ca đến chơi à? Lấy bánh nhân dừa ra đi, Tiểu Khang thích ăn món này lắm!” Bà cụ ngồi xuống sô pha, nhìn trái nhìn phải, “Tiểu Khang đâu rồi?”
Thiếu Hoa ủ rũ lấy mớ đồ trong túi ra, không thèm hé miệng.
“Tiểu Khang về nhà rồi!” Dung ca giải thích, “Sau khi bộ phim cậu ta đóng được công chiếu, người nhà cậu ta đã nhận ra, mấy ngày trước họ đã đến đón cậu ta về rồi!”
“Ờ!” Bà cụ thấy vẻ mặt buồn thiu, còn đẫm nước mắt của Thiếu Hoa, cũng không hỏi lại.
Buổi tiệc Văn Khang đã sắp xếp được tổ chức vào hôm đông chí, ngay tại nhà hàng dùng để tổ chức lễ tiệc ở Tứ Hải Xuân. Bên phía nhà hàng vốn đã quen với việc tổ chức tiệc tùng, sinh nhật này nọ nên đương nhiên cũng không vấn đề gì. Lần này, các đầu bếp đều bỏ hết tâm tư của mình vào buổi tiệc, bởi vì trước đó Văn Khang đã nói nếu ai sáng chế ra được món ngon vào hôm đãi tiệc, người đó sẽ nhận được một bao lì xì mười ngàn.
Các đầu bếp đều cố gắng dốc hết công phu, chuẩn bị bộc lộ tài năng, giật tiền thưởng, thậm chí còn có thể được đề bạt. Các nhân viên nghe thế, ai cũng chảy nước miếng ròng ròng, bàn tán xôn xao, thậm chí có người còn quyết tâm hôm đó nhịn đói, chừa bụng để ăn một bữa cơm no nê.
Nơi tổ chức lễ tiệc rất rộng, trên trần nhà đèn thủy tinh hoa lệ giăng khắp, bên dưới hơn trăm cái bàn trải khăn trắng muốt sắp đầy, trên bàn, khăn ăn được xếp thành hình hoa bách hợp để vào chén, bên cửa sổ đặt mấy chậu hoa tươi, nở rộ, khiến cả căn phòng ấm áp khí xuân, giống như mùa đông chưa bao giờ tồn tại.
Văn Khang mặc một bộ đồ tây sang trọng, quý phái do thím mập chọn cho y, y nở nụ cười không chê vào đâu được, nhưng thật ra y đang khổ gần chết ấy, cà vạt siết chặt cổ, đến nỗi mỗi lần nuốt nước bọt đều phải tốn sức, ngay cả đôi giày da dưới chân bó chặt cũng làm y khó chịu vô cùng. Giờ thật nhớ những món Thiếu Hoa đã mua ngoài vỉa hè cho y, vừa rẻ tiền lại vừa thoải mái.
Trên người đã không dễ chịu, trong lòng lại đang đau như dao cắt. Hôm đó ở trước cửa khách sạn, y đối xử với Thiếu Hoa vô tình như vậy, giờ y biết chắc cậu ấy rất đau lòng, nhất định sẽ vừa khóc vừa kể lể với Dung ca, với Ba Lệ với những người bạn thân khác, mắng nhiếc gã phụ tình, bội bạc như y.
Nhưng có ai biết, trong lòng y cũng đang rỉ máu, mà bên cạnh y lại chẳng có ai an ủi, càng không dám để lộ chút cảm xúc gì với bên ngoài, thậm chí còn phải tươi cười cầm ly rượu xã giao với người khác.
Mùi rượu thơm ngát chẳng hiểu sao giờ phút này bỗng trở nên cay đắng, Văn Khang ngửa đầu uống cạn một ly, vuốt nhẹ sợi dây đỏ trên cổ tay mình, thầm nhủ với lòng, nhất định phải vượt qua, phải tiêu trừ hết những nguy cơ, về sau sẽ là những chuỗi ngày hạnh phúc.
Theo thường lệ, trong buổi tiệc, ông chủ của Tứ Hải Xuân sẽ mời một cô gái nào đó khiêu vũ mở màn, sau đó mọi người sẽ tùy ý ăn uống hay khiêu vũ. Văn Khang rất ghét mấy vụ nam nữ ôm ấp nhảy nhảy kiểu này, với lại y cũng chẳng biết khiêu vũ ra sao, vì thế y lập tức mỉm cười nhìn Viên Văn Kiệt, “Tôi cảm thấy không khỏe, cậu mở màn thay tôi đi!”
Viên Văn Kiệt nghe lời, quả nhiên đúng như dự đoán của y, gã ta đến mời Trầm Ngọc Dung khiêu vũ. Văn Khang cười lạnh, xem ra quan hệ giữa Viên Văn Kiệt và Trầm Ngọc Dung rất khác thường nha.
Buổi tiệc chính thức bắt đầu. Lần này là tiệc đứng, ở giữa là các món ăn được sắp xếp đủ mọi hình dạng, mùi thơm lan khắp phòng, các đầu bếp và nhân viên đều ngóng cổ chờ được bình phẩm, nếm thử. Trước các món ăn có một thẻ bài, trên mặt chỉ đánh số không để tên đầu bếp, chỉ sau khi bình phẩm xong, tên đầu bếp mới được công bố. Cho nên, lần này dùng phương thức nặc danh để bình chọn những món ngon, hoàn toàn có thể bảo đảm được tính công bằng.
Món thứ nhất là cá thu sốt ngũ liễu: hành, củ cải, chân giò, măng thái mỏng phủ quanh thân cá, xung quanh còn phủ thêm một lớp bông cải xanh biếc, nhìn vào ngũ sắc phân biệt rõ ràng, kích thích thị giác người ăn.
Văn Khang gắp một đũa cho vào miệng nhấm nháp. Bấy giờ các nhân viên đều biết ông chủ có cái lưỡi hoàng đế, rất hiểu biết về ẩm thực, nên mọi người đều ngóng cổ lên nhìn, xem lưỡi hoàng đế là như thế nào.
Văn Khang nếm xong, lên