“Không xem được cũng chết, cho dù chết cũng phải xem!”
Bác sĩ thấy Văn Khang cao lớn, trên mặt còn dính máu, hung hăng, dữ tợn, nhìn y chang xã hội đen. Bác sĩ sợ run lên, đành phải cho Thiếu Hoa nằm viện, hơn nữa còn đưa cậu qua phòng tốt nhất.
Rất nhanh, Thiếu Hoa đã được chuyển đến phòng VIP chỉ một người nằm. Mấy người bạn thân hay tin lập tức chạy tới, túm lấy bác sĩ hỏi bệnh tình, bác sĩ bất lực, trả lời: “Tôi đã bảo về nhà nghỉ ngơi, thoa thuốc là được rồi, nhưng cái gã ôm cậu ta tới đây nhất quyết muốn cậu ta nằm viện, thật là, tôi cũng đành chịu thôi!”
Ba Lệ lập tức nhào tới, “Tiểu Hoa, em làm chị lo gần chết, em có sao không? Không có sao thì cười một cái cho chị yên tâm cái coi!”
Văn Khang lập tức túm gáy cô, quẳng cô ra ngoài.
Điền Hàn cũng lên tiếng, “Tiểu Khang đúng là quan tâm Tiểu Hoa nha, mới bị mấy vết thương đã bắt cậu ấy phải nằm viện!”
Ba Lệ và Chung Tình liếc nhau, nở nụ cười mờ ám. Thừa dịp không có ai, hai cô lén thủ thỉ với nhau, “Tiểu Khang bắt Tiểu Hoa nằm viện rốt cuộc là vì lo cho cậu ấy, hay là có ý đồ khác đây?”
“Chẳng lẽ cậu ta muốn làm chuyện gì đó ở một nơi thiêng liêng, cao cả thế này?”
Hai người gật gật đầu, tự cho là đã phát hiện âm mưu của nhân vật chính, chuẩn bị tối nay nghe lén, nhìn lén.
Đêm dài vắng lặng, nguyệt hắc phong cao, là thời điểm rất tốt để làm chuyện gì đó.
Hai bóng đen lặng lẽ lủi vào bệnh viện, mai phục ở ngoài cửa phòng Thiếu Hoa.
Nghe thấy tiếng nói chuyện loáng thoáng trong phòng.
“Giờ bắt đầu nha?”
“Ừ!”
“Quần áo để tôi cởi hay cậu tự cởi?”
“Anh cởi đi, tay tôi đau quá!” Giọng nói nũng nịu, mời mọc.
Hai cô nàng ở ngoài cửa kích động đến run lên, “Há há, bắt đầu cởi quần áo rồi!”
“Suỵt…Nhỏ tiếng chút, coi chừng bọn họ nghe thấy bây giờ!”
“Tiểu Khang, anh có được không đó?”
“Đừng xem thường tôi, kỹ thuật của tôi là thượng đẳng đấy, nhất định sẽ khiến cậu thoải mái như bay lên trời, cậu sẽ lập tức biết ngay thôi mà! Nào, ngoan ngoãn nằm sấp xuống đi!”
“Tay anh cầm gì vậy?”
“Trước khi làm, phải thoa thuốc này trước mới được!”
“Để tôi tự thoa đi!”
“Chỗ đó cậu nhìn không thấy, để tôi thoa cho!”
“Nhẹ chút…Ưm, a a…”
“Thoải mái không?”
“Ưm…Chỗ đó nong nóng…”
“Đó là tác dụng của thuốc! Chờ lát nữa cậu sẽ càng thoải mái hơn…Giờ thế nào?”
“Ư…Tiểu Khang, anh chậm một chút, nhẹ thôi, đau…”
“Mới bắt đầu có hơi đau, cậu thả lỏng chút sẽ hết hà! Thả lỏng, đừng khẩn trương…”
“Ưm…Đau quá…Ngừng đi…”
“Giờ không ngừng được đâu, từ từ, đừng nhúc nhích…”
“Ưm ư ư…Ai da…Không cần…”
“Thoải mái không? Cả người đều nhũn ra rồi mà còn bảo không cần, đúng là nói một đằng nghĩ một nẻo nha!”
“Không phải…Ưm a…Nóng quá…”
“Giờ thấy thoải mái lắm phải không? Chịu thừa nhận kĩ thuật của tôi là thượng đẳng chưa?”
Hai cô càng ngồi chồm hổm ngoài cửa máu mũi chảy ròng ròng, gấp đến độ vò đầu bức tóc, “Nghe được nhìn không được, phải làm sao đây, làm sao đây? Hức hức…”
“Trèo cửa sổ coi đi!”
“Đây là lầu bốn, trèo cửa sổ coi chừng té chết đó!”
“Không xem được cũng chết, cho dù chết cũng phải xem!”
“Nè, hai cô ở đây làm gì?” Cô y tá đi tới thấy hai cô nàng đang ngồi trước cửa.
Ba Lệ hiên ngang lẫm liệt, bảo: “À…Tôi sợ đồng bọn của tên cướp lại tới nữa, cho nên tôi canh ngay trước cửa bảo vệ bọn họ!”
Chung Tình cũng đầy chính nghĩa, nói: “Đúng vậy, bảo vệ mấy anh đẹp trai là trách nhiệm vẻ vang, nghĩa bất dung từ của mỹ nữ mà!”
Cô y tá khó hiểu, đi mất.
“Rầm!” Cửa phòng bệnh mở ra, cạnh bên là khuôn mặt lạnh như băng của Văn Khang, “Đã trễ thế này hai người còn ở chỗ này làm gì?”
Chung Tình sờ sờ mũi, “Chúng tôi sợ bọn xấu đó lại tới đây, cho nên ngồi ngoài này bảo vệ cho hai người!”
Ba Lệ trưng vẻ mặt WS chen vào, “Đúng á, đúng á!” Vừa nói vừa nghía khe hở, nhìn vào trong phòng.
Văn Khang chắn lại, “Nhìn cái gì?”
Hai cô nàng còn chưa bỏ ý định, chen chen vào xem, “Xem một chút cũng không mất miếng thịt nào!”
“Không cần hai người bảo vệ, mau đi đi!” Văn Khang đuổi hai cô nàng như chủ vườn rau đuổi gà vào mảnh vườn nhà mình, đóng chặt cửa lại, xoay qua nói với người đang nằm trên giường, “Ghét thật, chẳng biết hai người đó đang làm cái quái gì nữa!”
Thiếu Hoa lười biếng nằm trên giường, “Kệ họ, mau tiếp tục đi!”
“Kỹ thuật của tôi tốt lắm phải không? Mỗi ngày chịu khó mát xa nửa giờ, mấy vết bầm trên vai cậu sẽ nhanh chóng tan hết thôi!”
“Còn trên lưng, trên đùi nữa!”
“Mỗi ngày tôi sẽ mát xa cho cậu, yên tâm đi, sẽ nhanh khỏi thôi!”
“Vậy là ngày mốt tôi có thể tham gia trận đấu rồi!”
“Đã đến nông nỗi này mà còn đòi thi đấu? Không được!” Văn Khang kiên quyết phản đối.
“Làm chiến sĩ chết cũng phải chết trên sa trường, làm cầu thủ có chết đương nhiên cũng phải chết trên sân bóng…”
“Hừ!” Văn Khang che miệng của cậu lại, “Nói chuyện sao lại không giữ mồm giữ miệng như thế? Không được nói từ chết!”
“Tôi nói thì thế nào? Tôi chết cũng vừa lúc cho anh đi tìm tân hoan!”
“Tìm tân hoan gì chứ? Mỗi ngày ở khách sạn tôi phải làm đến khuya, về nhà phải ngủ một mình, nhắm mắt lại đã nhớ tới cậu!”
Nghe thế, Thiếu Hoa thấy thoải mái một chút, nhưng vẫn hầm hừ, “Anh có tìm hay không, cũng chẳng liên quan gì tới tôi!”
“Aizz!” Văn Khang thở dài, nằm xuống giường, ôm lấy cậu, “Cậu đừng có nhỏ nhen như vậy, không được giận hờn cũng không được thù dai!”
“Vậy sau này có chuyện gì anh cũng không được gạt tôi, không được đẩy tôi ra!”
“Nhưng tôi thật sự rất sợ, tôi sợ cậu gặp bất trắc gì!”
“Anh phân rõ quan hệ, gã xấu xa đó không xuống tay với tôi à? Gã ta ép hỏi tôi có quan hệ gì với anh, vừa đánh vừa đấm tôi!” Thiếu Hoa nói xong lại thấy ấm ức, trợn mắt, trừng y.
“Là tôi không tốt, đừng giận nữa nha!”
“Đã tra ra kẻ muốn hại anh chưa?”
“Vẫn chưa!”
“Mấy ngày không theo tôi, chỉ số IQ của anh lại âm xuống rồi, anh mau kể đầu đuôi tôi nghe đi, tôi sẽ phân tích cho anh!”
Văn Khang cau mày, trầm tư, một lát sau mới mở miệng, “Tôi cảm thấy người phá hỏng phanh xe của tôi có thể là Viên Văn Kiệt!”
Thiếu Hoa gào lên, “Hả? Gã đó à? Hôm đó lúc thấy cái dáng bắp cải của gã ta tôi đã cảm thấy gã không phải người tốt lành gì rồi, mau báo cảnh sát bắt gã lại đi!”
Văn Khang cười khổ, “Tất cả chỉ là suy đoán thôi, chúng ta không có chứng cớ!”
“Ờ…” Thiếu Hoa khó xử vò đầu, không nghĩ ra được ý hay gì.
“Người đầu tiên từ chiếc di động cũ phát hiện được quan hệ giữa tôi với cậu cũng là gã ta! Tuy nhiên, tôi nghĩ phía sau gã ta vẫn còn một bàn tay đen giật dây!”
“Sao anh biết?”
Văn Khang lập tức phân tích, “Viên Văn Kiệt hại tôi, nhất định là gã ta đã thèm muốn thứ gì đó từ tay tôi. Mới đầu, tôi cứ nghĩ gã ta muốn lấy tài sản của tôi, nhưng sau khi điều tra, tôi mới biết Long…À, chính là tôi, còn một đứa em gái đang học ở Mỹ, năm nay mới lên mười. Nếu Long…Nếu tôi chết, tất cả tài sản của tôi sẽ rơi vào tay cô bé đó chứ không phải là Viên Văn Kiệt!”
“Anh chết, tuy gã ta không giành được quyền thừa kế nhưng cũng sẽ giành được quyền kinh doanh!” Thiếu Hoa lập tức phát hiện ra điểm mấu chốt.
“Cậu nói rất đúng!” Văn Khang gật đầu tán thưởng, “Một cô bé mười tuổi đương nhiên sẽ không thể quản lý được một khách sạn lớn như vậy, cho nên Viên Văn Kiệt có thể kinh doanh, dần dần rút tiền ra ngoài, biến Tứ Hải Xuân trở thành cái thùng rỗng. Tôi đoán, có lẽ hiện giờ tài vụ của khách sạn đã xảy ra vấn đề lớn, quản lý bộ phận tài vụ là người của gã ta, tôi định đổi người này, sau đó điều tra các khoản thu chi của khách sạn, tìm ra bằng cớ