Trong tầm mắt của Quách Ngọc, rất nhanh xuất hiện 2 thân ảnh.
Người con trai ôm eo cô gái đi vào bên trong.
Bộ dáng hắn chính là sự bảo hộ rất rõ ràng.
Hắn bảo hộ cô gái trong lòng mình, giống như không muốn bất kì ai chạm vào cô ấy.
Còn cô gái...Quách Ngọc dù không muốn thừa nhận nhưng cô gái này thật đẹp.
Cô ta vẫn luôn tự hào về nhan sắc này của mình, nhưng khi đứng trước cô gái kia, tự tin của cô ta không còn được như lúc đầu nữa.
Cô gái xinh đẹp, mắt tựa như viên ngọc tỏa sáng.
Tất cả những đường nét trên khuôn mặt cô đều hoàn hảo và cả thân hình cũng như vậy.
Quách Ngọc không thể không thừa nhận, cô gái đang đứng trước mặt mình đây đã chèn ép bản thân về cả nhan sắc lẫn ngoại hình.
Có điều, cô gái này có vẻ khá trẻ, giống như còn đang đi học.
Diễm Tinh nhìn thấy Lâm lão gia, liên cười ngọt ngào gọi một tiếng: "Ông ngoại."
"Tốt, tốt, A Tinh đến đây với ông ngoại." Lâm lão gia cười vui vẻ vẫy tay với cô, chỉ xuống chỗ ngồi ở ghế bên cạnh mình nói.
"Ông ngoại." Tần Phong cũng chào ông một câu.
Dù vẻ mặt lạnh nhạt nhưng từ giọng nói cũng toát lên vẻ tôn trọng hiếm thấy.
"Thằng nhóc này, ông nói con đưa A Tinh đến gặp ông mà bây giờ mới chịu tới."
"Ông ngoại, là mấy hôm nay trong người con không được khỏe, cho nên mới không dám tới, sợ lây bệnh cho ông ngoại.
Hiện tại con đã khỏe, liền thực hiện lời hứa, tới thăm ông đây ạ." Diễm Tinh ngồi xuống vị trí Lâm lão gia vừa chỉ, cười nhẹ lễ phép nói.
Quách Ngọc ở một bên thấy Lâm lão gia sức chú ý đều đặt vào cô gái kia, trong lòng dâng lên một trận ghen tị.
Từ khi có nhận biết đến nay, đây là lần đầu tiên cô ta bị gạt sang một bên như vậy.
"Đây là bạn gái của Phong ca sao? Thật sự rất xinh đẹp đó." Quách Ngọc âm thầm đem không cam lòng cùng ghen tị trong mắt giấu đi, cười niềm nở nói.
"À đúng rồi, giới thiệu với con, đây là Quách Ngọc, là nhị tiểu thư của Quách gia.
Con bé quen biết chúng ta từ nhỏ, cho nên cũng là người trong nhà." Lâm lão gia thấy Quách Ngọc lên tiếng, liền nói với Diễm Tinh.
Diễm Tinh mỉm cười, đón nhận ánh mắt dò xét của cô gái xinh đẹp kia: "Chào chị, em cũng đã được nghe kể về chị rất nhiều." Cô không nịnh nọt, cũng không cố tình tỏ vẻ gì cả.
Chỉ đơn giản là chào hỏi một câu.
"Ngọc Nhi, đây là Diễm Tinh.
Là con gái của Triệu đổng, cháu của Triệu lão gia tử." Lâm lão gia vừa lòng với biểu hiện của cô, sau đó quay sang nói với Quách Ngọc.
"Hóa ra là cô con gái bảo bối của chú Triệu.
Thảo nào lại xinh đẹp như vậy, chị nhìn còn thấy ghen tị đó." Quách Ngọc cười cười nói.
Nhưng trong lòng sớm đã cười không nổi.
Cô ta lại không thể ngờ được đây là con gái bảo bổi của Triệu đổng.
Phải nói hai nhà Quách, Triệu thế lực tương đương nhau.
Dù hiện tại nhà họ Quách xếp trên nhưng trên thực tế hai bên là cân bằng.
Cô ta vốn tưởng Tần Phong chọn một cô gái có gia cảnh kém hơn cô ta.
Nhưng lại không ngờ rằng người anh ấy chọn, lại là vị tiểu thư được nâng trên tay của Triệu gia.
Tần Phong giống như coi Quách Ngọc là không khí, hắn đến ngồi cạnh Diễm Tinh, bàn tay to lớn tự nhiên vòng qua hông cô kéo cô lại gần mình.
Diễm Tinh không phòng bị, bị hắn kéo một cái ngay lập tức lưng cô dán vào người hắn.
Cô quay đầu liếc Tần Phong một cái, ám chỉ hắn buông cô ra.Lúc này mặt cô đã có chút ửng đỏ.
Trước mặt người lớn mà còn ôm ấp nhau, hắn không ngại nhưng cô thì rất ngại đó.
Tần Phong thấy cô liếc mình, biết cô ngại ngùng, cũng không muốn trêu cô, bàn tay đang ôm cô nới lỏng một chút nhưng cũng không buông tay ra.
Mà hành động này của Diễm Tinh và Tần Phong, Lâm lão gia nhìn thấy ánh mắt đuôi mày đều là ý cười.
Trong lòng ông không khỏi vui vẻ, cuối cùng thằng cháu này của ông cũng có người trị rồi.
"Hôm nay biết A Tinh tới chơi, ông đã sai người bầu rất nhiều món ngon.
Hiện tại phòng bếp cũng đã chuẩn bị xong rồi.
Chúng ta mau vào ăn trưa." Lâm lão gia đứng dậy, cười nói.
Ngay lập tức Quách Ngọc từ bên phải ông đi lên đỡ lấy tay Lâm lão gia: "Để Ngọc Nhi đỡ ông ngoại Lâm nha."
"Được, được." Lâm lão gia cười gật đầu với Quách Ngọc, sau đó nhìn Diễm Tinh giơ một tay lên nói: "Đi thôi A Tinh, chúng ta vào ăn trưa."
"Vâng ạ." Diễm Tinh mỉm cười đứng dậy, tiến lên đỡ một bên tay đang giơ lên nói.
Khóe mắt Quách Ngọc liếc qua thân ảnh của Tần Phong bên kia, thấy hắn mới có một cuộc điện thoại, đã cầm điện thoại đi ra bên ngoài nghe.
Quách Ngọc cùng Lâm lão gia đi vào phòng ăn xong liền lấy cớ muốn đi vệ sinh rồi ra bên ngoài.
Diễm Tinh nhìn cô ta, cũng hiểu được vài phần ý tứ.
Từ khi cô xuất hiện, địch ý của Quách Ngọc đối với cô chỉ có tăng chứ không giảm.
Nhất là lúc Tần Phong ôm cô kia, nếu như ánh mắt đó là con dao.
Thì hiện tại trên người cô đã có mấy lỗ hổng rồi.
Quách Ngọc vừa ra bên ngoài thì cũng bắt gặp Tần Phong nghe điện thoại xong đi vào trong.
Cô trưng ra nụ cười tươi, tiến lên nói: "Phong ca, đã lâu không gặp!"
Tần Phong bây giờ mới miễn cưỡng nhìn cô ta một cái, lạnh nhạt "Ừ." một tiếng sau đó lại đi vào bên trong, không có ý muốn ở đây nói chuyện thêm với cô ta.
"Phong ca, là tại vì em về muộn nên anh giận em sao?" Quách Ngọc thấy Tần Phong thờ ơ với mình liền nắm lấy tay áo hắn, giọng nói mang theo chút ấm ức.
Tần Phong nhíu mày, hắn chán ghét hất tay Quách Ngọc ra sau đó đi thẳng vào phòng ăn.
Nhìn thấy Diễm Tinh đang vui vẻ trò chuyện với Lâm lão gia, tâm trạng hắn mới tốt lên một chút.
Hắn bước tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Lát sau Quách Ngọc cũng từ ngoài đi vào.
Dù vẻ mặt cô ta không có gì, nhưng nếu quan sát kĩ thì có thể nhìn ra mắt cô ta hơi đỏ, giống như vừa mới khóc xong.
Diễm Tinh cũng không để ý quá nhiều, cô vừa bồi Lâm lão gia ăn cơm vừa ăn đồ ăn Tần Phong gắp cho.
Quách Ngọc nhìn Tần Phong chăm sóc cho Diễm Tinh như vậy, trong lòng không thoải mái nổi.
Cô ta từng nghĩ nếu như cô ta có được trái tim hắn, vậy sẽ chăm sóc hắn thật tốt.
Nhưng hiện tại thấy hắn chăm sóc một cô gái khác như vậy, bất giác cảm thấy tất cả những thứ kia vốn nên thuộc về cô ta.
Quách Ngọc cắn răng, ăn đồ ăn trong bát mình nhưng có