Diễm Tinh ngồi trong lòng Tần Phong, thấy thái độ của cô thư ký kia từ si mê trở nên hiểu rõ, sau đó một chút biểu cảm dư thừa trên gương mặt cũng từ từ biến mất thì cảm thán.
Quả nhiên vẫn là người dưới trướng của hắn, đều là những người có đầu óc.
Diễm Tinh chớp mắt, dựa đầu vào ngực Tần Phong cầm điện thoại lên chơi tiếp.
Cô đang nhắn tin với An An và Nhu Nhi.
Hai cậu ấy rủ cô ngày mai đi chọn đồ.
Nhu Nhi sau lần kia được ra ngoài chơi, tay chân liền ngứa ngáy.
Trở về bệnh viện chưa được mấy hôm đã đòi đi chơi tiếp.
Mà cô chú Giản nhất định không cho, thành ra trì hoãn tới tận bây giờ.
Ba cô gái đang nói tới chuyện ngày mai muốn đi mua sắm.
"Vậy ngày mai 8 giờ hẹn có mặt tại trung tâm mua sắm L.Z nha." Tin nhắn của Mạn Nhu gửi tới.
"Ok."
"Ok."
Diệu An và Diễm Tinh đồng loạt trả lời lại.
"Đúng rồi, A Tinh, hôm nay cậu đến Tần thị gặp Tần thiếu đó à." Lát sau, tin nhắn của Mạn Nhu lại truyền tới.
"Đúng vậy, sao cậu biết được?" Diễm Ting ngạc nhiên, cô có nói với họ là hôm nay cô đến Tần thị đâu nhỉ.
"Chiều nay, khắp nơi đã loan tin, bên cạnh đại thiếu gia Tần gia xuất hiện một cô gái.
Mà nội bộ của Tần gia sau đó 2 tiếng cũng truyền ra tin tức, dù không nói cụ thể nhưng cũng ngầm xác nhận mối quan hệ của đại thiếu gia Tần gia với cô gái đó.
Mà cô gái đó không phải cậu thì còn là ai nữa." Diệu An ở một bên nhắn tin.
Diễm Tinh ngây ngốc nhìn chằm chằm điện thoại.
Trong lúc cô còn đang thất thần, Mạn Nhu lại tiếp tục gửi đến một cái tin: "Theo tớ nhìn, tin tức này tám phần là do Tần thiếu nhà cậu giúp đỡ làm lớn lên.
Nếu không, sao chỉ trong vòng có mấy tiếng, hầu như ai ai cũng biết đến chuyện này chứ."
Diễm Tinh chớp mắt.
Cái con người này, đúng là sợ thế giới không đủ loạn.
Còn muốn làm cái gì đây.
Diễm Tinh nhìn đến cô thư ký đang báo cáo bên kia, thấy cô ấy không chú ý về phía này, nhịn không được nhéo Tần Phong một cái.
Tần Phong đang yên đang lành nhận được cái lườm cùng với cái nhéo kia thì hơi bất ngờ.
Nhìn bộ dáng ấm ức của cô gái trong lòng có bao nhiêu mê người, hắn thật sự chỉ muốn bắt nạt cô.
Mà Diễm Tinh ở bên cạnh hắn, thấy trong ánh mắt Tần Phong có chút biến hóa, cô trừng mắt.
Ngày trước người này là người vẻ mặt lúc nào cũng chỉ có lạnh nhạt.
Đến bây giờ cô mới biết hắn cũng có bộ mặt biến thái như vậy, nghĩ đến dấu đỏ còn chưa tan ở cổ của mình, Diễm Tinh tức giận lớn hơn, lại nhéo hắn một cái nữa.
Lúc này cô mới quay đi, không thèm nhìn hắn nữa.
Tần Phong cười nhẹ xoa đầu cô, tiếp tục nghe thư ký báo cáo công việc.
Không biết hắn lại chọc gì đến cô, để cô tức giận rồi.
Cô thư ký bên kia dù báo cáo nhưng không phải cái gì cũng không biết.
Cô không khỏi cảm thấy mất mát nhưng vẫn cố gắng hoàn thành công việc.
Cô muốn nhanh chóng rời khỏi văn phòng này, tìm một chỗ thanh tịnh tự chữa lành vết thương lòng.
Cũng may mắn cô mới chỉ đơn phương, còn là từ trước tới nay tổng giám đốc chưa có cho cô một chút hi vọng nào.
Cho nên cô nghĩ mối tình đơn phương này cô cũng rất nhanh có thể buông bỏ thôi.
Báo cáo xong xuôi, cô thư ký nhìn xuống dưới đất nói: "Tổng giám đốc còn muốn thay đổi gì không ạ?"
"Không còn, cô chuyển nó xuống phòng kế hoạch đi, để bọn họ thực hiện." Tần Phong nhàn nhạt nói.
"Vâng ạ.
Còn chuyện về cô nhân viên....kia.
À, cô ấy đã vi phạm nguyên tắc của công ty, tôi sẽ nói lại với phòng nhân sự xem xét ạ." Cô thư ký đang nói dở, bỗng nhiên nhận được cái liếc từ Tần Phong bắn sang, ngay lập tức hiểu ý sửa lời.
Nghe nói cô nhân viên đó buổi sáng đụng trúng phải cô gái kia, còn khiến cô ấy bị thương cho nên tổng giám đốc liền nổi trận lôi đình.
Khi cô từ bên ngoài đi vào nhận lệnh, cảm thấy cả người tổng giám đốc như một hầm chứa băng, lạnh lẽo đến cực điểm.
Tần Phong thấy cô ấy sửa lời, hài lòng gật đầu: "Được rồi, cô ra ngoài đi."
Cô thư ký cúi chào hai người rồi nhẹ nhàng bước ra bên ngoài.
Vừa ra, đã có mấy người xúm xít vây xung quanh cô gái đó: "Chị Mai, thế nào, có nhìn thấy cô gái bí ẩn đó không? Cô ấy có dáng vẻ như thế nào?"
"Các cô còn không mau nói nhỏ lại, dám ở đây bàn bạc về người con gái của ngài ấy, khéo khi ngay chiều nay ngài ấy liền cho chúng ta cuốn gói khỏi Tần Thị.
Mau đi làm việc đi." Cô thứ ký làm mặt quỷ nói.
Đùa sao, cô dù thất tình nhưng vẫn muốn giữ mạng.
Để tổng giám đốc biết cô đem cô gái kia ra bàn tán, khả năng cô sẽ bị hắn ném lên sao hỏa mất.
Tổng giám đốc làm người như thế nào, mấy năm nay cô cũng đã được chiêm nghiệm rồi.
Cô còn sống chưa đủ, muốn tìm hạnh phúc của đời mình.
Diễm Tinh đợi cô thư ký đi ra khỏi phòng mới đặt điện thoại xuống mặt bàn làm việc của Tần Phong, tay quàng lên cổ hắn, nhu hòa nói: "Phong ca ca, em không sao.
Anh đừng làm khó cô nhân viên đó." Cô không ngốc, nghe cuộc đối thoại kia, cũng đoán được Tần Phong biết chuyện hồi sáng của cô rồi.
Thấy Tần Phong nhìn mình, không nói lời nào.
Diễm Tinh lại tiếp tục lên tiếng: "Chỉ vì chuyện này mà gây khó dễ cho người ta, họ sẽ nói anh là một ông chủ độc đoán, công tư lẫn lộn.
Như vậy, về sau còn ai dám theo anh chứ."
"Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm thế nào để những người đó đi theo anh." Tần Phong nhếch môi, tay vân vê đôi môi non mềm của cô, tà mị nói.
"Anh mà làm như vậy, về sau em sao còn dám đến Tần thị nữa chứ.
Chuyện hôm nay là chuyện xảy ra ngoài ý muốn.
Cả em và cô ấy đều không thể lường trước, anh còn muốn làm khó người ta, như vậy em cũng cảm thấy không vui." Diễm Tinh há miệng, cắn lấy đầu ngón tay Tần Phong đang miết môi mình, không hài lòng đáp.
Tần Phong thấy cô kiên quyết, cũng không muốn khiến cô mất hứng, cúi đầu hôn nhẹ xuống đôi môi căng mọng kia thỏa hiệp: "Được rồi, lần này nghe theo em."
Diễm Tinh thấy hắn đã chịu đồng ý, liền vui vẻ cười, đôi mắt cô cong thành hình trăng lưỡi liềm, ôm mắt hắn hôn "chụt" một cái: "Phong ca ca thật tốt nha."
Hôm sau, Diễm Tinh và Diệu An rất nhanh đã có mặt trước trung tâm thương mại lớn nhất nơi đây.
Cũng là địa điểm quen thuộc của 3 cô gái mỗi lần hẹn nhau.
Diễm Tinh và Diệu An đồng dạng mặc trang phục thoải mái.
Diệu An thì mặc một chiếc váy hồng phấn xinh đẹp.
Còn Diễm