Diễm Tinh nhìn quản gia bị dọa đến ngơ người thì cười nhẹ: "Bác ạ."
"Tiểu thư về rồi, lão gia hiện đang trong phòng khách đấy ạ." Nhưng dù gì ông cũng đã có kinh nghiệm, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nhìn Diễm Tinh nói.
"Anh hai của cháu có ở bên trong không ạ?" Diễm Tinh mỉm cười nói.
Người cô lo lắng sẽ phản đối việc này không phải cha mẹ, cũng không phải anh cả mà chính là người anh hai song sinh này của cô.
Anh hai từ khi còn bé đã bảo hộ cô rất chặt chẽ.
Cô nhớ vào năm lớp 10, có một bạn học nam tới tỏ tình với cô, ngày hôm sau bạn đó bị anh hai đánh cho một trận nên thân, cả người bầm dập.
Hiện tại biết chuyện của cô cùng Tần Phong, phản ứng của anh hai nhất định sẽ mạnh mẽ nhất.
"Cậu hai có việc đã ra ngoài từ sớm, cậu ấy nói tối mới về ạ."
"Vâng, vậy cháu vào đây." Nghe vậy Diễm Tinh thở ra một hơi nói với bác quản gia sau đó cô kéo tay Tần Phong đang ôm eo cô ra, rồi lồng tay mình vào tay hắn cùng hắn đi vào trong.
Đúng là cô không có ý định giấu diếm chuyện của cô và Tần Phong, nhưng mà nói cô và hắn ôm ấp trước mặt trưởng bối, cô da mặt không dày được như vậy, cho nên Diễm Tinh mới chuyển thành nắm tay hắn.
Tần Phong sao không biết suy nghĩ của cô gái nhỏ, cũng thuận theo cô đi vào trong nhà.
Lúc này Triệu lão gia cùng cha mẹ của Diễm Tinh đang ngồi trò chuyện.
Triệu lão gia nhìn vào có thể thấy tâm trạng đang vô cùng tốt.
Lại thấy Diễm Tinh và Tần Phong đi vào bên trong, ông cười nhưng sau đó nụ cười của ông trở nên cứng đờ khi nhìn thấy hai bàn tay đang nắm lấy nhau đằng kia.
Triệu Chính và Ngô Giai Ý cũng giống với Triệu lão gia, hai mắt mở to nhìn tay Diễm Tinh và Tần Phong đan vào nhau.
Diễm Tinh thấy ông nội và cha mẹ có biểu cảm như vậy, mặt lại đỏ lên, cô ngượng ngùng nói: "Ông nội, cha mẹ, Phong ca ca tới chúc tết ạ."
Tần Phong cũng mỉm cười nhìn Triệu lão gia và cha mẹ Triệu, trong giọng nói của hắn bớt đi không ít khí lạnh: "Triệu lão gia, chú Triệu, cô Triệu ạ."
"Phong Nhi đến đó à, ngồi đi, ngồi đi." Triệu lão gia lấy lại tinh thần cười nhìn Tần Phong.
Mà Triệu Chính nhìn Tần Phong, ánh mắt sâu thêm một phần thâm ý.
Còn Ngô Giai Ý, khi biết mối quan hệ của con gái bà liền vui vẻ.
Bà cực kỳ ưng ý Tần Phong.
Từ khi A Tinh còn bé, Tần Phong đã chăm sóc con gái bà cực kỳ tốt.
Mỗi năm, đến dịp quan trọng dù có ở trong nước hay khi đã ra nước ngoài, quà tới không hề chậm một ngày nào.
Bà không nỡ xa con gái, nhưng bà biết sớm muộn gì A Tinh cũng có gia đình của riêng mình.
Cho nên, nếu người để bà có thể yên lòng giao tâm can bảo bối của mình đi thì chỉ có mỗi Tần Phong mà thôi.
Vì vậy, khi nghe tin A Tinh đến ở tại Trừng Viên bà liền ngay lập tức đồng ý.
Hiện tại thấy hai đứa trẻ được như ý, bà đương nhiên cảm thấy vui vẻ.
Tần Phong hơi lộ ra ý cười cùng Diễm Tinh ngồi xuống sofa nói chuyện với Triệu lão gia và cha mẹ Triệu.
Ở bên này bầu không khí cũng coi như là hài hòa, còn ở một diễn biến khác lại hơi có chút căng thẳng.
Tuấn Khải vốn muốn đi gặp Mạn Nhu.
Nhưng khi vừa tới nơi liền thấy Thẩm Tử Mặc cũng đang đứng đó.
Biểu cảm vui vẻ trên khuôn mặt điển trai mất hết, thay vào đó là dáng vẻ lạnh lùng.
Anh bước đến bên cạnh Mạn Nhu, tự nhiên đặt tay lên vai cô nói: "Nhu Nhi, lạnh như vậy sao còn ra ngoài?"
Mạn Nhu thấy người đến là Tuấn Khải, hai mắt liền sáng lên cười nói: "Em đợi anh, cũng chỉ vừa mới ra ngoài mà thôi.
Anh xem, tay em vẫn rất ấm đó." Nói xong cô đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên bàn tay đang để trên vai cô của Tuấn Khải.
Giống như muốn chứng minh cho anh thấy hiện tại cô không hề lạnh chút nào.
Tuấn Khải mỉm cười nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, rồi trở tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Mạn Nhu.
Anh nhẹ nhàng để bàn tay cô vào lại trong túi sưởi cầm tay của cô rồi mới từ từ ngẩng đầu.
Ánh mắt vốn đang dịu dàng ngay lập tức trở nên lạnh nhạt.
"Thẩm thiếu, mới đầu năm mới đã muốn lôi kéo vợ chưa cưới của tôi ở đây, có phải là muốn chọc cho tôi tức giận?"
Nghe thấy ba từ "vợ chưa cưới" Thẩm Tử Mặc trợn mắt, mãi một lúc sau anh ta mới lấy lại được giọng nói của mình, nghiến răng nói: "Vợ chưa cưới? Tin vui như vậy lại không hề nghe hai gia tộc nói một tiếng nào?"
"Chuyện vui của hai nhà, lại phải chia cho Thẩm thiếu sao? Thật nực cười." Tuấn Khải nhếch môi cười lạnh nói.
"Nếu Thẩm thiếu muốn nhận được tin chính thức, vậy cũng được thôi, hai nhà cũng sắp bàn bạc xong rồi.
Đến khi đó chắc chắn sẽ mời Thẩm thiếu tới ăn mừng.
À mà quên, chuyện của chúng tôi dù nhanh cũng không thể bằng Thẩm thiếu, anh cũng sắp lấy vợ rồi nhỉ.
Quà mừng này là chúng tôi được ăn trước rồi." Mạn Nhu thấy Tuấn Khải sắp có dấu hiệu muốn đánh người liền lên tiếng.
Cô chỉ không muốn Tuấn Khải phải bẩn tay với loại người như Thẩm Tử Mặc.
Nói xong cô liền quay sang Tuấn Khải, nũng nịu nói: "Khải, em không muốn ở đây nữa, em đói, chúng ta đi ăn được không anh?" Nói xong cô còn không hề kiêng nể ở trước mặt Thẩm Tử Mặc dang tay, ý muốn Tuấn Khải bế cô đi.
Tuấn Khải sao có thể từ chối cô, ngay lập tức cúi người bế cô lên, để lại cho Thẩm Tử Mặc một câu rồi đi mất: "Vậy chúng tôi chờ ăn kẹo mừng của Thẩm thiếu!" Vệ sĩ mà cha mẹ Giản thuê tới bảo hộ cho Mạn Nhu giống như đã tập thành thói quen, sắc mặt vô cảm đẩy chiếc xe lăn đi theo Tuấn Khải và Mạn Nhu.
Nói thật, cô cảm thấy vị Triệu thiếu gia này rất tốt, tốt hơn nhiều so với vị Thẩm thiếu kia.
Rõ ràng đã có vị hôn thê nhưng còn tới đây ve vãn tiểu thư, đúng là mặt dày vô liêm sỉ.
Thẩm Tử Mặc bên này thấy vậy, dù tức giận cũng chẳng thể làm được gì, anh ta đứng một hồi rồi quay người đi mất.
Mà bên Tuấn Khải cùng Mạn