Capo Sở Tiêu ngồi trong xe màu đen, đáy mắt lóe lên tia hưng phấn khác thường.
Cô gái này đúng là khiến hắn phải nhìn bằng con mắt khác.
Vậy mà có thể đua được với hắn.
Diệu An chơi cùng Diễm Tinh từ bé.
Trong con người cũng có phần hoang dại như Diễm Tinh.
Lại được Diễm Tinh kéo theo dạy hư cho nên cũng không phải mới chỉ tập đua xe mấy năm.
Ba cô gái đều nhân lúc cha mẹ không để ý đã được Hạo Hiên chỉ dẫn.
Có điều để có thể đua với một người như Capo Sở Tiêu thì cô vẫn còn kém một chút.
Diệu An đương nhiên cũng tự nhận thấy kỹ thuật của người bên trong chiếc xe đen kia cao hơn cô.
Nhưng người đó lại giống như muốn trêu chọc cô, không vượt cũng chẳng lùi lại phía sau mà đi song song với xe của cô.
Điều này khiến Diệu An có phần không vui, cô có cảm giác người kia đang trêu chọc mình.
Diệu An nhíu mày, nhìn vạch đích càng ngày càng gần cũng nhìn tới khoảng cách giữa xe của cô với những xe đằng sau, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.
Khóe môi Diệu An cong lên, cô lại tăng tốc nhưng khi cách vạch đích còn khoảng 1 km thì cô bỗng nhiên phanh gấp.
Chiếc xe màu tím đột nhiên thắng gấp, giống như ngay lập tức muốn dừng lại.
Mà Capo Sở Tiêu thấy vậy cũng phản ứng phanh theo cô, còn tưởng cô gặp chuyện gì rồi, ai ngờ đâu khi xe của hắn vừa thắng lại thì xe màu tím của cô tăng tốc độ lao vút đi như tên bắn.
Capo Sở Tiêu dù phản ứng nhanh nhưng vẫn về sau xe của Diệu An một chút.
Lúc này Capo Sở Tiêu mới biết hắn bị cô gái kia lừa.
Hắn mở cửa xe đi ra bên ngoài.
Vừa lúc gặp Diệu An cũng từ chiếc xe kia đi ra.
Cả người cô toát lên vẻ tươi mới lại quyến rũ.
Capo Sở Tiêu đi tới trước mặt Diệu An nói: "Kỹ thuật của vị tiểu thư này thật sự không tồi.
Tôi có thể có vinh dự làm quen với cô được không?" Nói xong hắn đưa tay ra muốn bắt tay với cô.
Diệu An nhìn người đàn ông ngoại quốc đẹp đến ma mị kia đi xuống xe còn tưởng hắn ta muốn tới tính sổ với cô, lại không ngờ rằng hắn đến làm quen.
Trong lòng Diệu An không khỏi sinh ra một tia cảnh giác.
Nhưng ngoài mặt Diệu An cười nhẹ, theo phép lịch sự đưa tay ra bắt tay hắn nói: "So với tiên sinh đây, kỹ thuật của tôi còn kém xa lắm.
Chỉ là may mắn cùng với tiên sinh đã nhường mới thắng mà thôi.
Cảm ơn tiên sinh đã khen ngợi." Lời lẽ cô không có gì không ổn, nhưng cũng để lộ ý tứ không muốn thân quen hơn.
Capo Sở Tiêu vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi nói: "Dù sao thì sau này chúng ta cũng có nhiều thời gian gặp nhau, đến khi đó mong rằng có thể làm quen với tiểu thư." Capo Sở Tiêu nói rồi cầm tay của Diệu An lên hôn nhẹ lên mu bàn tay của cô một cái sau đó rời đi.
Diệu An thấy hắn như vậy có chút ngạc nhiên cũng thấy kỳ quái.
Hắn nói vậy là có ý gì? Nhiều thời gian gặp nhau sao? Cô lau lau chỗ mu bàn vừa bị hắn hôn.
Cô biết đây là phép lịch sự của họ, nhưng cô có chút không thích.
Sau đó Diệu An quay lại vào trong xe, khởi động rồi chạy đi mất.
Cô một đường đi ra khỏi đường đua Cảnh Vân, mà không hề hay biết rằng hành động nhỏ vừa rồi của mình đều lọt vào mắt của Capo Sở Tiêu.
Nhà chính Tần Gia
Quách Ngọc đang ngồi trong phòng khách nói chuyện cùng với Ngu Tư Vũ.
"Bác gái, bác đúng là càng ngày càng xinh đẹp, còn trẻ hơn cháu rồi đó ạ." Giọng nói của Quách Ngọc vang lên.
"Tiểu Ngọc miệng thật ngọt đó." Ngu Tư Vũ cười nhẹ.
Nhưng sau đó lại nhanh chóng trở nên ảm đạm.
Bà ta thở dài một tiếng nói: "Đáng tiếc.
Cháu lại không phải con dâu của bác."
"Tiểu Ngọc, chuyện mấy ngày qua bác cũng nghe tới.
Thật sự, bác không hề thích cô gái kia một chút nào.
Ở bên cạnh Phong Nhi, chỉ có một mình cháu mới có khả năng, vậy mà nó..." Ngu Tư Vũ cầm tay Quách Ngọc, giống như bất bình nói.
"Cháu cũng không ngờ anh ấy lại chọn cô gái đó." Vẻ mặt Quách Ngọc hiện lên vẻ không cam lòng.
Đúng vậy, vị trí đó vốn nên là của cô ta.
Lại từ đâu có một Triệu Diễm Tinh nhảy ra cướp mất, sao cô ta có thể không căm hận.
Cô yêu Phong nhiều như vậy, bỏ hết mọi thứ bên kia để về nước, vậy mà khi trở về lại phải thấy cảnh hắn ân ái với người con gái khác.
Thấy Quách Ngọc cảm xúc bắt đầu bị lung lay, Ngu Tư Vũ cười trong lòng lại tiếp tục nói: "Tiểu Ngọc, bác biết cháu thích Tần Phong.
Bác thật sự ủng hộ cháu, nếu cháu có chuyện gì nhờ bác giúp, bác sẽ hết lòng."
Quách Ngọc nhìn Ngu Tư Vũ, trong lòng cười lạnh.
Tưởng cô không biết suy nghĩ của bà ta sao.
Nhưng hiện tại đúng là thời cơ tốt, cô có thể lợi dụng bà ta đạt được điều mình muốn.
Phong không thích bà ta, sao cô có thể quá thân thiết với bà ta chứ.
Nhưng cô ta vẫn giao lưu qua lại, để đề phòng có ngày cần mượn tay người này.
Trong lòng hai người ai cũng có những tính toán riêng, nhưng bên ngoài họ lại tỏ ra vô cùng thân thiết với nhau.
Diễm Tinh sau khi ăn trưa xong liền cùng Tần Phong đi tới Lâm Gia.
Khoảng cách từ nhà chính Tần gia tới Lâm gia mất khoảng 1 giờ đi đường.
Mà Diễm Tinh trong người còn có chút nhức mỏi, vừa lên xe liền nằm gọn trong lòng Tần Phong chìm vào giấc ngủ.
Thấy cô mệt mỏi, nguyên nhân lại là do mình, Tần Phong cũng rất biết điều ngồi yên làm ghế tựa cho cô.
Diễm Tinh ngủ đến trời đất quay cuồng cũng không biết.
Tới khi xe vào đến Lâm gia cô mới mơ màng tỉnh dậy.
Thật ra là vì cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Tần Phong.
Nếu không e rằng Tần Phong sẽ bế cô thẳng vào Lâm gia, cũng không thèm gọi cô dậy đâu.
Trên thực tế, Tần Phong thật sự có suy nghĩ này.
Hắn thấy cô mệt mỏi cho nên không định đánh thức cô.
Không ngờ rằng điện thoại hắn lại reo lên, làm cô gái nhỏ tỉnh mất rồi.
Diễm Tinh cựa quậy trong lòng Tần Phong muốn ngồi thẳng lên.
Giọng nói mang theo ngái ngủ vang lên: "Tới nơi rồi ạ?"
"Tới rồi.
Nếu em mệt cũng không cần cậu nệ.
Ông ngoại sẽ không trách em." Tần Phong giúp cô sửa lại phần tóc hơi rối cười nhẹ nói.
"Em không sao.
Ngủ một chút là đỡ rồi." Diễm Tinh lắc đầu cười nói.
Trước khi tới Lâm gia cô và Tần Phong đã chuẩn bị quà biếu ông ngoại Lâm rồi.
Có điều khi vào đến trong nhà, cô lại phải nhìn mặt một vị mình không muốn thấy, chính là