Khách mời có mặt tại đây đều bị đoạn video kia làm chấn động. Hôm nay tới đây tham dự lễ cưới, lại không ngờ được xem một màn kịch hay đến như vậy.
Hai người này quả nhiên là xứng đôi vừa lứa. Đều là hạng người không ra gì.
"A Tinh, vở kịch này thật hay." Diệu An không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh Diễm Tinh thì thầm nói.
"Về sau sẽ còn hay hơn nữa." Diễm Tinh cong môi cười nhẹ.
Thẩm Tử Mặc sau khi đoạn video kia kết thúc, hai mắt tràn đầy tơ máu, tức giận dồn nén quá nhiều, rốt cuộc là trút hết lên người Chu Thiên Ân. Anh ta giơ tay tát thật mạnh lên mặt Chu Thiên Ân khiến cô ta ngã nhào ra đất. Sau đó vung tay đi mất, không thèm nhìn cô ta lấy một cái. Còn về cha mẹ Thẩm, họ mặt lạnh tiến lên nói với cha mẹ Chu: "Con gái các người giỏi lắm, vậy mà muốn lấy tiền của nhà chúng tôi bao dưỡng tình nhân bên ngoài. Tiệc cưới này, tốt nhất nên hủy đi." Cha Thẩm bực giọng nói sau đó cũng phất ta ra về.
Tiệc cưới cứ như vậy kết thúc trong sự giễu cợt của mọi người. Ba cô gái Diễm Tinh cũng trở về. Vở kịch tiếp theo các cô không tiện góp vui, nhưng không sao, vẫn sẽ có người báo lại chi tiết.
Tại căn phòng nghỉ trong tòa biệt thự, Chu Thiên Ân một thân váy cưới ngồi dưới đất. Mặt mũi tèm lem, hiện tại cô ta trông vô cùng chật vật.
Cha Chu nhìn bộ dáng này của con gái, không khỏi cảm thấy chán ghét, liền tiến lên tát cô ta mấy cái. Nếu không phải có mẹ Chu ngăn cản, e là giờ này Chu Thiên Ân có khả năng đã bị đánh tới hôn mê bất tỉnh.
"Mày có biết mày đã gây ra đại họa gì không hả? Quyến rũ được Thẩm Tử Mặc thì tao không nói, lại còn không biết điều đi dan díu với người khác còn để bị bắt được. Hôm nay tiền đồ nhà họ Chu đều đã bị hủy trong tay mày, mày có biết không hả?" Cha Chu tức giận mắng chửi.
Chu Thiên Ân bị mắng không thể phản kháng chỉ có thể ngồi đó khóc.
"Chú, đừng mắng chị ấy nữa. Điều quan trọng nhất của chúng ta hiện tại đó chính là tìm cách giải quyết cục diện này." Chu Thiên Tâm đứng một bên tận tình khuyên nhủ.
"Tâm Nhi, đây không phải chuyện con có thể xen vào!" Mẹ Chu nhìn Chu Thiên Tâm vốn không vừa mắt. Bây giờ thấy cô ta có bộ dáng như vậy liền không chịu nổi nói.
"Chị dâu, con bé đây cũng chỉ là đang suy nghĩ cách cứu vãn mọi việc mà thôi." Mẹ Chu Thiên Tâm thấy con gái bị mắng, nhịn không được cũng lên tiếng nói lại.
"Hiện tại chuyện này truyền ra, còn là giữa đám đông như vậy. Chắc chắn sau ngày hôm nay cổ phiếu của chúng ta sẽ giảm mạnh. Chu gia hiện tại có thể nói đắc tội với cả Giản gia lẫn Thẩm gia. Còn có cách nào có thể cứu vãn được nữa đây!" Cha Chu tức giận. Lại nhớ đến đứa con gái không biết cố gắng của mình ông ta tát một cái nữa vào mặt Chu Thiên Ân rống lên: "Mày cút ngay cho khuất mắt tao!"
Chu Thiên Ân vốn hiện tại đã không còn sức lực chống đỡ, chỉ đành để mẹ Chu đỡ ra bên ngoài. Ánh mắt cô ta lúc này vô cùng hoảng loạn. Rốt cuộc là vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. Rồi trong đầu Chu Thiên Ân nhảy ra một ý nghĩ. Đúng rồi, sau khi Chu Thiên Tâm trở về những chuyện này mới xảy ra. Vậy tất cả đều do một tay nó bày trò! Cô ta còn chưa đi ra khỏi phòng đã quay người lại đẩy Chu Thiên Tâm một cái khiến Chu Thiên Tâm ngã xuống.
"Ân Ân, con làm cái gì vậy!" Mẹ Chu Thiên Tâm thấy con gái bị đẩy thì lao lên vừa đỡ Chu Thiên Tâm đứng dậy vừa trừng Chu Thiên Ân.
Nhưng Chu Thiên Ân không quan tâm đến bà ta, cô ta mặt mày hung dữ chỉ vào Chu Thiên Tâm nói: "Mày...! Chính mày làm có đúng không? Chính mày đã bày ra mấy trò này khiến tao mất mặt có đúng vậy không?" Sau đó quỳ xuống bên cạnh cha Chu nói: "Cha, là nó. Từ khi nó trở về thì mọi chuyện mới trở thành như vậy. Nó muốn trả thù con đó cha à."
Cha Chu nghe Chu Thiên Ân nói vậy thì nhướng mày. Đúng là không ngoại trừ khả năng này. Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào Chu Thiên Tâm vừa mới được mẹ nâng lên.
Chu Thiên Tâm cong môi cười thành tiếng: "Chị họ! Theo như chị nói là em muốn trả thù chị nên mới bày ra chuyện này. Vậy chị có thể cho em biết, rốt cuộc em và chị có thù oán sâu nặng đến mức nào lại khiến em có thể lấy cả gia tộc mình ra để đặt cược được không?"
"Tại vì...." Chu Thiên Ân nghẹn lời. Nếu bây giờ cô ta nói chuyện cô ta sai người tới giết Chu Thiên Tâm, vậy thì cô ta có kết cục gì cô ta biết rất rõ.
"Chị họ. Tất cả mọi chuyện là chị làm sai. Bên ngoài chị đắc tội bao nhiêu người chị còn không biết sao? Cho nên đừng đem mấy chuyện này đổ lên đầu em. Huống hồ, em đây còn rất rộng lượng chuyện mọi người tổ chức một tang lễ rất hoành tráng dành cho em đó." Chu Thiên Tâm hừ lạnh. Sau đó quay sang cha Chu: "Cháu vừa mới trở về, còn chút mệt mỏi vậy cháu xin phép về trước ạ." Nói xong cô ta cũng cùng mẹ đi ra bên ngoài.
Chu Thiên Ân sau đó bị đưa về phòng. Cô ta đến hiện tại vẫn không hiểu vì sao mọi chuyện thành ra như vậy.
Bên này sau khi ra về Diệu An cũng không trở về nhà ngay mà đi tới một quán bar gần đó. Cô lắc ly rượu trong tay, khóe môi nở nụ cười cay đắng rồi uống cạn chén rượu.
Mạn Nhu từ bên ngoài đi vào thấy bộ dạng này của Diệu An không khỏi thở dài. Cô tiến đến cạnh Diệu An, đoạt lấy ly rượu trong tay cô nói: "An An, cậu đừng uống nữa, nãy giờ đã uống rất nhiều rồi."
"Nhu Nhi. Để tớ uống được không. Chỉ hôm nay mà thôi." Diệu An nhẹ giọng nói.
"Nhu Nhi, hôm nay tâm trạng tóe rất không tốt. Tớ biết rõ anh ấy có người trong lòng, nhưng vẫn không nhịn được hướng mắt về phía anh ấy. Tớ cũng biết làm vậy là không nên nhưng lại tự chủ không được. Tớ theo dõi anh ấy từ rất lâu rồi, nhưng lại không dám tới gần." Diệu An cười khổ nói.
"Cậu nói đền Tần thiếu sao." Mạn Nhu thấy bạn mình buồn rầu, không thể làm gì khác ngoài ngồi xuống tâm sự cùng Diệu An, cô thấp giọng dò hỏi.
Diệu An tròn mắt ngạc nhiên nhìn Mạn Nhu: "Sao cậu biết?"
"Tớ có thể cảm nhận được. Mỗi lần nhìn thấy A Tinh cùng anh ấy, tâm trạng của cậu đều sẽ thay đổi. Dù biết hóa không lớn nhưng tớ vẫn nhìn ra được." Mạn Nhu thở dài.
"An An, tớ biết cậu đối với anh ấy là thứ tình cảm đó. Nhưng..." Mạn Nhu lên tiếng khuyên nhủ.
"Tớ biết trong lòng anh ấy trước giờ đều không có tớ. Gặp và chào hỏi