Những bạn đang muốn mượn vòng tay bị tiếng quát chả Triệu Lâm Lam dọa đến ngây người.
Triệu Lâm Lam thật sự nhịn không nổi nữa.
Diễm Tinh cứ đến giờ nghỉ giải lao giữa các tiết học là lại lấy vòng tay ra xem rồi đưa cho hết người này đến người kia mượn.
Triệu Lâm Lam dù sao cũng còn nhỏ nhịn thế nào được.
"Chị họ...đây...đây là vòng của A Tinh." Diễm Tinh lắp bắp nói, đưa tay ra muốn lấy lại chiếc vòng tay.
Nhưng Triệu Lâm Lam không đồng ý, nắm chiếc vòng thật chặt.
Gương mặt vốn khả ái vì mắt trợn lên mất đi sự xinh đẹp đáng yêu, gắt lên: "Đây là vòng của tao, không phải của mày!"
"Chị họ, đây là vòng của A Tinh mà.
Nếu chị họ thích, nói với A Tinh một câu là được rồi, A Tinh sẽ cho chị họ mượn, sao chị phải cướp vòng của A Tinh." Diễm Tinh bày ra bộ dạng tủi thân nói.
"Đúng vậy, Lam Lam, A Tinh đều cho chúng ta mượn vòng mà, cậu không cần phải cướp như vậy!" Diệu An lên tiếng.
Mấy người bạn vây xung quanh cũng lên tiếng nói.
Triệu Lâm Lam bị mọi người nói, tức giận đến mặt ửng đỏ, vành mắt cũng đỏ hoe.
"Đây chính là vòng của tớ, tớ lấy lại thì làm sao.
Các cậu cái gì cũng không biết vậy thì đừng nói bừa." Triệu Lâm Lam nói xong thì quay sang lườm Diễm Tinh.
"Ồ, chị họ.
Đây là vòng của chị sao?" Diễm Tinh thấy cô bé trước mặt đang trừng mắt nhìn mình, mỉm cười nói.
"Thật sự là vòng của chị sao?" Thấy Triệu Lâm Lam ấp úng không nói được lời nào, Diễm Tinh lại hỏi thêm một câu.
Trên mặt vẫn là vẻ tươi cười khả ái như vậy nhưng lại khiến Triệu Lâm Lam cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Triệu Lâm Lam bị Diễm Tinh hỏi mấy câu không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể khóc lớn.
Vừa khóc vừa gọi mẹ: "Oa...Mẹ, A Tinh bắt nạt Lam Lam!"
Diễm Tinh thấy vậy thì nhếch nhẹ khóe môi, không nói thêm gì cũng không có biểu cảm gì cả.
Vì chuyện ồn ào, cô giáo phải nhanh chóng đến giải quyết.
Diễm Tinh cùng Triệu Lâm Lam đều bị mời lên phòng ban giám hiệu.
Cô giáo nhìn hai đứa trẻ khả ái động lòng người thì thở dài.
Từ Lúc Lam Lam đến, lớp cô đúng là hiếm có ngày được yên ổn.
Lên đến phòng giáo viên, Triệu Lâm Lam vẫn còn thút thít khóc nhưng Diễm Tinh vẫn bình tĩnh như vậy.
Không sợ hãi, không khóc nháo chỉ bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Rất nhanh Lục Khả Nhi đã xuất hiện ở trường.
Thấy con gái khóc đến hai mắt đỏ hoe bà thật sự đau lòng, lại quay sang nhìn Diễm Tinh bộ dáng như không có vấn đề gì thì tức giận.
"A Tinh, sao con lại chọc chị con khóc thành thế này? Con xem, chị khóc đáng thương bao nhiêu chứ!" Triệu Lâm Lam nhìn Diễm Tinh quát nhỏ.
Ngày trước bà cũng như vậy, Triệu Diễm Tinh dễ bị dụ liền ngay lập tức xin lỗi Triệu Lâm Lam.
Có điều lần này khiến bà ta thất vọng rồi, Diễm Tinh vẻ mặt bình thản nhìn bà ta.
Đôi con ngươi dưới hàng lông mi cong vút vẫn sáng ngời nhưng lại lạnh lẽo khiếp người.
Nhìn ánh mắt này của Diễm Tinh không hiểu sao Lục Khả Nhi cảm thấy sợ hãi.
Muốn nhìn lại nhưng ánh mắt lạnh lẽo kia đã biến mất, thay vào đó là tủi thân.
Diễm Tinh nhìn Lục Khả Nhi nói: "Thím à, sao thím chưa hỏi vì sao chị họ khóc lại đã mắng A Tinh.
A Tinh thật sự không có chọc chị họ khóc mà."
"Mẹ, nó cố tình muốn chọc con khóc, là nó cố tình!" Triệu Lâm Lam gân cổ lên cãi.
Mẹ chắc hẳn sẽ tin lời của cô bé, chắc chắn sẽ theo lời cô bé nói.
Lúc này hiệu trưởng cũng từ bên ngoài đi vào một bộ dáng khúm núm nịnh nọt nói: "Triệu nhị phu nhân, ngại quá, sao hôm nay ngài lại đến đây."
"Là con gái tôi xảy ra chuyện, tôi còn muốn hỏi hôm nay xảy ra chuyện gì, sao Lam Lam nhà tôi lại khóc thành như vậy?" Lục Khả Nhi nhíu mày tức giận nói, ánh mắt lướt qua Diễm Tinh.
Hiện tại anh hai chị hai không có ở đây, dù muốn bảo vệ nó cũng không được.
Còn Tần Phong, hắn hẳn sẽ không để ý đến một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà bà cũng tin,Triệu Diễm Tinh sẽ không đem chuyện này kể cho hắn ta.
Triệu Diễm Tinh từ bé đã nhát gan, với người ngoài không nói nhiều nửa chữ, về việc này bà ta không cần lo lắng.
Bà quyết định nhân cơ hội này dạy dỗ lại Diễm Tinh một chút, thuận tiện lấy lại chiếc vòng kia về cho con gái mình.
"Chuyện này tôi cũng đã cho người trích camera để xem.
Mời phu nhân đến xem." Hiệu trưởng này mới lên nhậm chức không lâu, lại vì được Triệu Đức Hải đề bạt lên nên có lòng muốn nịnh nọt