Tần Phong từ từ đi đến vẻ mặt lạnh nhạt nhưng tầm mắt hắn khóa chặt trên cô bé đang đứng đằng kia.
Mấy vị phu nhân ở đây thấy người đến là Tần Phong thì ánh mắt khẽ đổi.
Ngay cả Mạc phu nhân kia cũng không nghĩ rằng hắn lại đến vào lúc này.
Nhưng bà ta nghĩ, dù sao cũng là trong bữa tiệc của Tần Gia con gái bà bị bắt nạt, bà là người có lý trước, cho nên ý chí lại phất lên.
"Chú Tần đang tìm em, còn không đi vào?" Hắn nhìn Diễm Tinh nhếch môi nói.
Diễm Tinh cười rạng rỡ nhưng nhớ ra gì đó lại lắc đầu: "Không thể vào, vị phu nhân này muốn gặp cha mẹ A Tinh."
Ngu Tư Vũ thấy Tần Phong đến đây biết rằng mỗi cử động của Diễm Tinh nơi này đều bị hắn biết.
Cười nói: "A Tinh mau đi gặp chú Tần đi."
Diễm Tinh nhìn bà ta trong lòng cười lạnh.
Vị mẹ kế chả Tần Phong này quả thật biết luồn lách.
Lúc nãy còn có ý lấy lòng vị Mạc phu nhân kia, hiện tại thấy Tần Phong lại thay đổi thái độ.
Diễm Tinh cúi đầu sau đó bước đến chỗ Tần Phong.
Nhưng mới đi được mấy bước, vị Mạc phu nhân đằng sau lên tiếng: "Đúng vậy, phải đi gặp Tần đổng để nói chuyện này.
Liên nhi bị dọa sợ như vậy, tôi phải vào nói cho rõ ràng."
Tần Phong nhìn Mạc phu nhân ánh mắt lạnh băng, nói: "Ồ, đúng là cần phải nói cho rõ ràng."
Mạc phu nhân nghe câu này của hắn, cả người không tự chủ được khẽ run.
Thiếu niên này mới 15 tuổi sao mà đã đáng sợ như vậy.
"Mạc phu nhân, nếu đã muốn nói rõ vậy mời cùng tôi đi xem đoạn băng được trích từ camera ở khu vườn này.
Xem xem rốt cuộc chuyện như thế nào.
Nếu con gái phu nhân thật sự không có lỗi vậy Tần Phong tôi đây sẽ bồi thường cho Mạc gia, còn nếu ngược lại, dễ dàng thôi tôi nhớ vừa rồi Mạc đổng có nói Mạc gia hiện tại đang gặp khó khăn trong làm ăn muốn nhờ Tần gia góp chút sức.
Hiện tại tôi sẽ suy xét xem có nên đồng ý đề nghị này hay không!" Hắn nhìn cô bé đang đứng cạnh mình, cúi người ôm Diễm Tinh lên, lấy khăn tay lau tay cho cô, vẻ mặt hờ hững nói.
Mạc phụ nhân chấn kinh, bà không ngờ Tần Phong lại lôi chuyện này ra uy hiếp.
Liên nhi chắc chắn là có lỗi, để hắn xem băng ghi hình vậy thì...! Nếu chuyện này làm lớn, với Mạc gia chắc chắn Tần Phong sẽ không bỏ qua.
Nhưng lại không cam lòng nhìn con gái bị bắt nạt, muốn nói thêm gì đó Diễm Tinh đã ngắt lời, cô nhìn Tần Phong nói: "Ca ca, vị phu nhân này muốn gặp cha mẹ A Tinh, nhưng họ lại không có ở đây, làm thế nào bây giờ?" Giọng nói trong trẻo nũng nịu giống như muốn hòa tan lòng người khác.
Tần Phong nhìn Diễm Tinh khóe mắt khẽ cong nói: "Triệu đổng cùng Triệu phu nhân rất nhanh sẽ về tới." Nhóc con này nhất định cố ý.
Nghe đến đây, nếu Mạc phu nhân còn không biết Diễm Tinh là ai thì thật ngu ngốc.
Hóa ra đây là đứa con gái bảo bối trên tay Triệu Chính.
Mạc phu nhân kinh sợ, dù Mạc gia là cũng coi như một đại gia tộc, nhưng so sánh với hai đại gia tộc Tần Gia cùng Triệu Gia thật sự không thể so được.
Hiện tại, nếu Liên nhi thật sự bị bắt nạt bà cũng phải nhún nhường huống chi bà biết con gái bà hoàn toàn không phải vô tội, hơn nữa có khả năng còn là người khởi xướng.
Mạc phu nhân cân nhắc lợi hại trong đó cười làm lành nói: "Theo Tần thiếu nói, Liên nhi hẳn cũng chỉ là bị hoảng sợ nhẹ thôi.
Chuyện này cũng là hiểu lầm, trẻ con chơi đùa với nhau thôi, tôi cũng không để trong lòng."
Tần Phong nhếch môi: "Đã vậy, tôi xin phép, cha tôi còn chờ A Tinh bên trong." Nói xong hắn bế Diễm Tinh đi vào bên trong không để ý Mạc phu nhân bên kia còn điều muốn nói.
Ngu Tư Vũ lúc này trong lòng đã sớm tức giận, nhưng ngoài mặt lại cười làm hòa nói: "Mạc phu nhân mong chị thông cảm, bọn trẻ còn nhỏ chưa hiểu chuyện.
Để tôi sai người đưa Liên nhi vào trong phòng khách cho con bé nghỉ ngơi."
Mạc phu nhân lúc này mới cười gật đầu, coi như mọi chuyện đã xong.
Những chuyện này phát sinh lại bị Diễm Tinh nhìn thấy hết thảy.
Đôi môi vẽ lên độ cong nhẹ, ánh mắt cũng hiện lên sự khinh thường.
Ngu Tư Vũ này xem ra hiện tại quá nóng lòng muốn lật đổ Tần Phong.
Bà ta đường đường là Tần phu nhân nhưng lại đi lấy lòng những vị phu nhân ở gia tộc kém hơn.
Nước đi này rất tốt, kéo thêm quan hệ của bà ta, có điều cũng mạo hiển rất lớn, không cẩn thận bà ta có thể bị cắn ngược lại bất cứ lúc nào.
Theo cô thấy, vị trí của Tần Phong, một Tần Lâm nho nhỏ căn bản không thể lay chuyển.
Ngu Tư Vũ có lẽ cũng đã nhận ra điều này cho nên mới muốn kéo thêm nhiều mối quan hệ, tạo cho Tần Lâm một thế lực khác.
Diễm Tinh lại nhớ đến năm đó, vốn là người đàn ông anh tuấn lại nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh.
Ánh mắt hắn lạnh băng không chút độ ấm.
Lúc đó Ngu Tư Vũ có lẽ cảm thấy Tần Phong là một mối uy hiếp lớn đến vị trí kia, cho nên ra tay muốn đẩy Tần Phong vào chỗ chết.
Và có thể lúc đó, thế lực của bà ta cũng đã dần lớn mạnh.
Những điều này Tần Phong đều biết, cho nên hắn mới bắt người bên cạnh Tần Lâm nhưng cuối cùng hắn cũng tổn thất rất lớn.
Nghĩ đến đây, trong lòng Diễm Tinh bỗng dưng trầm xuống một chút, cô không muốn một thiếu niên tốt đẹp như vậy lại bị hủy hoại.
Dù hắn không chết nhưng về sau lại...!
"Nhóc con, vừa rồi ra tay cũng thật độc ác." Tần Phong khẽ búng chán Diễm Tinh nói.
Vừa rồi hắn thấy A Tinh nhìn hắn, dù che giấu nhưng hắn vẫn thấy sự không đành lòng trong mắt Diễm Tinh.
Mà ánh mắt này lại hướng về phía hắn, làm Tần Phong có chút khó hiểu.
"Là họ bắt nạt An An trước, A Tinh chỉ đòi lại công bằng cho An An thôi." Những đứa bé kia bắt nạt An An, còn Mã Diệu Linh lại đứng yên xem những đứa bé đó bắt nạt em họ mình.
Coi mình chính là hòn ngọc quý nhưng coi người khác