Diễm Tinh mắt đẹp khẽ cong, mở miệng ôn nhu nói: "Nhân viên đó nếu là một người thông minh, chắc chắn sẽ hiểu ra ý tứ của em.
Cha đã cho em nhìn qua bản thiết kế của cô ấy, quả thật có phải phần khác biệt, nếu không vướng phải chuyện này, thêm mấy năm nữa được Triệu Thị bồi dưỡng cô ấy hẳn sẽ có được thành công lớn hơn.
Nếu cô ấy thật sự bị oan, lời nói kia của em chính là Triệu Thị là chỗ dựa của cô ấy, chỉ cần cô ấy phối hợp cô ấy sẽ không sao.
Còn nếu cô ấy cố tình đánh mất bản thiết kế kia thì lời của em chính là nhắc nhở cô ấy.
Triệu Thị chỉ có thể dung túng cho cô ấy một lần, quyết không có lần thứ hai.
Nếu biết điều vậy tốt nhất giúp đỡ cho Triệu Thị lật mặt kẻ phía sau sai khiến còn nếu không vậy Triệu Thị nâng đỡ cô ta được cũng sẽ đạp cô ta xuống được.
Dù sao, Triệu Gia là gia tộc lớn, họ sẽ không trực diện đối đầu chúng ta.
Vào thời điểm mấu chốt, người đứng sau lưng sẽ sẵn sàng từ bỏ cô ấy."
"Tôi chỉ sợ cô ta không hiểu được ý của tiểu thư!" Tiểu Mỹ nói.
"Cô ấy là một người thông minh." Diễm Tinh đưa đôi mắt ra ngoài cửa sổ cười nói.
Thật ra cô cũng không biết việc sẽ xảy ra như vậy.
Kiếp trước căn bản những chuyện này không hề xảy ra.
Nhưng dù sao hai đời cô sống cũng không phải uổng phí.
Kiếp trước vì giúp Lưu Hạo, cô đã đối mặt với bao nhiêu chiêu trò thương mại.
Nếu kiếp này còn không biết để sớm đề phòng, vậy cô đúng là đáng chết không thể nghi ngờ.
Lúc nãy khi nghe anh cả nói về cô nhân viên kia trong lòng Diễm Tinh gợi lên một phần hứng thú.
Cô nhân viên này, tuy mềm yếu nhưng lại có thông minh.
Ngày đó cô ấy tự mình đưa ra những chứng cứ khiến cô ấy có thể có thêm một cơ hội thì cũng không phải dạng người không có đầu óc.
Nếu lần này cô ấy hiểu được ý cô, vậy cô sẽ giúp cô ấy một phen, đưa cô ấy đến bên cạnh mình.
Còn nếu không hiểu vậy thì cô cũng không còn gì để nói.
Dù sao có cô ấy hay không, cũng không ảnh hưởng đến đại cục là bao.
Tiểu Mỹ dù sao cũng đã đi theo Diễm Tinh một thời gian, nghe đến đây đã hiểu được ý của Diễm Tinh, con ngươi lóe sáng.
Đây chính là điểm thu hút của tiểu thư, tiểu thư mới 14 tuổi nhưng sự thông minh của người khiến ai biết đến cũng đều phải nể phục.
Tiểu thư thuyết phục người khác bởi chính bản lĩnh của mình chứ không dựa và cha mẹ, các anh hay nhan sắc.
Ngồi trên xe, Diễm Tinh đến chỗ hẹn cùng Mạn Nhu và Diễm An.
Chiếc xe dừng ở trung tâm thương mại lớn nhất nơi đây.
Hai cô bé ngày nào hiện tại cũng đã trổ mã xinh đẹp, đúng một hồi đã có nhiều người quay lại nhìn.
Diễm Tinh thấy hai người bạn của mình đứng ở đó cười đi đến.
"A Tinh, sao lại lâu vậy.
Bọn tớ còn tưởng cậu đã ngủ quên rồi." Mạn Nhu đi lên nhăn mặt nói.
"Cậu mà đến chậm chút nữa, Nhu Nhi có lẽ đã đến nhà cậu tìm người rồi." Diệu An cũng cười bước lên, chọc ghẹo nói.
Diệu An và Mạn Nhu đều xinh đẹp.
Nhưng Mạn Nhu lại xinh đẹp theo kiểu tươi sáng, đi đến đâu cũng tỏa ra năng lượng tích cực, chọc mọi người yêu thích.
Nhưng Diệu An lại là vẻ đẹp u tĩnh giống như mặt nước hồ mùa thu, con ngươi phảng phất tĩnh lặng, mọi người nhìn vào lại thấy cô là người mềm yếu.
Mạn Nhu so với Diệu An lanh lợi hơn, cũng lại ghê gớm hơn.
Nhưng chỉ có Diễm Tinh biết, Mạn Nhu chỉ là cứng rắn ở vẻ bề ngoài nhưng bên trong thực chất là một cô gái yếu đuối, dễ bị tổn thương.
Còn Diệu An dù nhìn cậu ấy lúc nào cũng yên tĩnh nhưng thực ra nội tâm lại rất cứng rắn mạnh mẽ.
"Tớ có chút chuyện nên đến trễ chút." Diễm Tinh nói sau đó kéo tay hai người bạn mình vào bên trong: "Đi thôi, hôm nay đi chơi cho đã."
Ba người cứ vậy dắt tay nhau đi chơi trong trung tâm thương mại.
Đến khi mỏi chân mới ghé vào quán cà phê gần đó gọi nước uống.
Ba cô gái chơi thân đương nhiên có nhiều chuyện để nói.
Sau khi nghỉ ngơi lấy sức, ba người lại tiếp tục đi chơi.
Đang đi Mạn Nhu bỗng dừng lại, ánh mắt phát sáng nhìn về một cửa hàng trang sức.
Diễm Tinh cùng Diệu An nhìn theo ánh mắt của Mạn Nhu đồng thời bật cười.
"Nhu Nhi, cậu nhìn cửa hàng nhà người ta như muốn ăn tươi nuốt sống vậy." Diệu An cười nói.
Không thể không nói Diệu An có một nụ cười rất đẹp.
Không phải đẹp kiểu tươi sáng nhưng lại làm cho người khác nhìn vào cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
"An An, cậu không cần trêu chọc tớ.
Tớ thấy cậu chỉ là kiềm chế tốt hơn so với tớ mà thôi, A Tinh cậu thấy tới nói đúng không?" Mạn Nhu nhăn mũi liếc Diệu An sau đó quay sang Diễm Tinh nói.
Diễm Tinh bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm, trong lòng dở khóc dở cười.
Hai người này tranh cãi lại muốn lôi kéo cô vào.
Ngay lúc này Tiểu Mỹ bên cạnh A Tinh đi đến nhẹ nói: "Tiểu thư, phu nhân gọi điện tới."
"A, là mẹ tớ gọi, tớ phải đi nghe điện thoại, các cậu cứ vào chọn trước đi, tớ sẽ vào sau." Diễm Tinh cầm lấy cái điện thoại cười nói, sau đó đi một lèo không quay đầu.
Mạn Nhu nhìn Diễm Tinh thầm khinh bỉ: "An An, cậu xem chúng ta có làm gì đâu, cậu ấy lại chạy như là gặp quỷ."
"Còn không phải tại cậu dọa cậu ấy sao?" Diệu An nhếch môi đi đến cửa hàng trang sức đằng kia không nhìn lại bạn mình.
Mạn Nhu trợn mắt, cuối cùng cũng đi theo.
Đúng là làm cô tức chết mà.
Diệu An cùng Mạn nhu đi vào cửa hàng trang sức kia.
Con gái mà, đối với những đồ như vậy đương nhiên rất thích.
Ngay cả Diệu An bình thường trầm lặng như vậy cũng không khỏi hào hứng lên vài phần.
Mà mẫu trang sức ở nơi đây lại có phần khác biệt, càng khiến các cô gái chú ý.
Mạn Nhu cùng Diệu An đi vòng quanh xem.
Lại thấy đột nhiên Diệu An dừng lại, ánh mắt dừng ở chỗ một chiếc vòng cổ màu xanh lam có đính đá pha lê hình trái tim.
Nhìn chiếc vòng cổ này không phải là đắt giá nhất cũng là thiết kế đơn giản nhưng lại rất nổi bật.
Vô hình thu hút sự chú ý của người khác.
Nhân viên cửa hàng thấy hai vị vừa vào chính là tiểu thư quyền quý, nụ cười trên mặt lại càng tươi.
Thấy Diệu An chú ý đến chiếc vòng đính pha lê kia cười tươi nói: "Vị tiểu thư này thật có mắt nhìn.
Mẫu này bên chúng tôi chỉ có một chiếc thôi, dù thiết kế đơn giản nhưng lại mang một phong thái riêng.
Tiểu thư da trắng như vậy, đeo vào hẳn sẽ rất đẹp."
"Chị lấy ra cho tôi xem một chút." Diệu An nhìn cái vòng kia cười nói.
"Tiểu thư đợi một lát ạ." Cô nhân viên cười gật đầu nói sau đó đến tủ lấy chiếc vòng ra.
"2 vị tiểu thư, mời xem." Cô nhân viên kia đem chiếc vòng đặt trong một cái hộp nhung rồi để lên bàn cười nói.
Diệu An cùng Mạn Nhu đều tiến lên xem chiếc vòng.
Lúc đến gần mới thấy vòng này thoạt nhìn thiết kế đơn giản nhưng những chi tiết của nó lại rất tinh xảo.
Diệu An muốn đưa tay ra chạm vào chiếc vòng lại nghe thấy một giọng nói vang lên bên ngoài.
"Tưởng là ai, hóa ra là Giản tiểu thư cùng Mã tiểu thư."
Diệu An cùng Mạn Nhu quay đầu nhìn, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp bước vào, trên người mặc một chiếc váy màu trắng là phiên bản mới nhất của thiết kế đợt này.
Tóc được xõa đến ngang vai, lộ ra gương mặt hơi tròn.
Cả người toát lên vẻ cạo ngạo hống hách đúng chất một tiểu thư nhà giàu được chiều chuộng quá đáng.
"Chu tiểu thư." Một cô nhân viên khác trong cửa hàng nhìn thấy người vừa bước vào sắc mặt thay đổi liền bước lên tiếp đón.
"Chu tiểu thư cũng đến đây sao?" Diệu An cười nhẹ nói, lại quay nhìn chiếc vòng kia, không nhìn Chu Thiên Ân lấy một cái.
Chu Gia cũng là một trong những gia tộc lớn, dù không bằng 5 gia tộc đứng đầu nhưng tuyệt đối có trong 10 gia tộc lớn nhất.
Cho nên địa vị của Chu Thiên Ân cùng với Diệu An và Mạn Nhu chính là