"Ba~" Một giọng trẻ con kèm theo chút nũng nịu vang lên.
"Được rồi, tiểu A Tinh của ba có chuyện gì muốn nói với ba?" Triệu Chính trìu mến nhìn con gái của mình, buông quyển sách trên tay xuống bế Diễm Tinh đặt lên lòng ông.
Bàn tay to lớn tự nhiên xoa đầu con gái, giọng nói ôn nhu hỏi.
Diễm Tinh cười hì hì vùi đầu vào trong ngực cha, giọng nói trong trẻo non nớt vang lên: "Ba~, A Tinh thấy ba cho anh cả và anh hai đi học võ, A Tinh cũng muốn học."
"A Tinh muốn học?" Triệu Chính ngạc nhiên nhìn con gái đang làm nũng trong lòng mình.
Ông từng đề cập với A Tinh chuyện này mấy lần, con bé đều không đồng ý.
Sao tự nhiên giờ lại thay đổi chủ ý?
Nhìn ra được ý nghĩ của cha mình, Diễm Tinh cười ngọt ngào ngẩng đầu lên nói: "An An và Nhu Nhi nói muốn đi học võ, nên con cũng muốn."
Triệu Chính nghe vậy thì rốt cuộc cũng hiểu, ra là con gái ông muốn có bạn đi học cùng.
Bảo sao đợt trước ông nói con bé đi học mà con bé nhất quyết không đi, chính là vì không có người học cùng.
Ông luôn muốn cho con gái đi học võ, vì gia đình ông không phải là gia đình bình thường.
Có rất nhiều nguy hiểm luôn rình rập xung quanh.
Dù luôn có người đi theo con bé khi con bé ra khỏi cửa, nhưng có những chuyện không thể lường trước được.
Nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, con bé cũng có thể tự bảo vệ lấy bản thân.
Ông cũng có thể yên tâm hơn phần nào.
"Được, vậy để ba sắp xếp." Triệu Chính véo nhá con gái nhỏ bế cô bé lên nói: "Bây giờ thì ba đưa A Tinh của ba về phòng thay quần áo, rồi cả nhà mình cùng đi ra ngoài ăn.
A Tinh có vui không?"
"Dạ vui lắm!" Diễm Tinh cười ngọt ngào, lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu.
Người làm trong nhà thấy nụ cười và giọng nói ngọt ngào của tiểu thư nhà mình đều cảm thấy vui vẻ.
Tiểu thư nhà họ đáng yêu như vậy đấy.
...----------------...
Tại một tòa biệt thự ở ngoại ô xa hoa với tông màu xám chủ đạo.
"Thiếu gia, đã an bài xong, ngài mau lên xe đi!"
Thiếu niên khoảng chừng 15 tuổi đó khẽ gật đầu, dù tuổi còn trẻ nhưng trên người tỏa ra sự trầm ổn, không giống với số tuổi hiện tại của cậu bây giờ.
Thiếu niên đó hướng về chiếc xe sang trọng đang đậu giữa sân mà đi lên.
Khi nghiêng người lên xe lộ ra gương mặt góc cạnh, dù hơi non nớt nhưng rất đẹp.
Không biết đến lúc lớn sẽ còn đẹp đến mức nào.
Chiếc xe chở thiếu niên kia lăn bánh, hướng đến trung tâm thành phố lớn.
Ở Anh.
Một người đàn ông đang đứng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Tay cầm điện thoại nói với đầu dây bên kia: "Đã sắp xếp xong chưa?"
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói.
Nghe xong người đan ông đó khẽ nhếch khóe miệng, nói: "Tốt lắm! Cứ làm theo kế hoạch!"
...----------------...
Sáng hôm nay, Diễm Tinh được mẹ mặc cho một chiếc váy voan tay dài màu đỏ thêm đôi giày màu đỏ xinh xắn.
Nhìn cô bé như búp bê khiến ai cũng yêu thích.
Hôm nay ở trường Diễn Tinh có tổ chức một buổi lễ lớn, cho nên ăn mặc đẹp hơn thường ngày.
Nhưng tâm tình của Diễm Tinh lại không để ở buổi lễ mà là ở chuyện khác.
Cô nhớ rằng ngày hôm nay ở kiếp trước cô đã bị bắt cóc.
Ngày hôm đó vì là buổi lễ lớn, cổng trưởng mở để chào đón phụ huynh cùng những vị lãnh đạo khác.
Ba mẹ hôm nay cũng đi cùng cô, nhưng sau đó có một bạn trong lớp chạy vào nói với cô rằng ở ngoài Nhu Nhi đang tìm cô.
Vì vậy cô liền xin phép ba mẹ cho ra bên ngoài tìm Nhu Nhi cùng Tiểu An chơi.
Ba mẹ cũng là yên tâm vì hôm nay mở cổng trường nên trường sắp xếp rất nhiều bảo vệ cho nên cũng đồng ý.
Sau khi cô xuống dưới sân trường thì liền bị một người bắt đi.
Đến khi cô giáo cùng ba mẹ nhận ra điểm bất thường, cô đã bị bắt đi đến một ngôi nhà hoang.
Người đàn ông đó nói với cô rằng chỉ cần ba mẹ cô chịu bỏ ra 2% cổ phần ở Hạo Tinh thì sẽ lập tức thả cô ra.
Sau này cô mới biết, người đàn ông bắt cô chính là người của chú cô.
Ông ta đã lên kế hoạch này từ lâu, ông ta gài người vào đội bảo vệ của trường.
Sau đó cho người nói với một bạn nhỏ rằng Nhi Nhi đang ở dưới sân trường tìm cô, đứa trẻ rất dễ bị lừa gạt nên sẽ chạy lên nói với cô.
2% của Hạo Tinh, ba cô lần đó đã đưa