Thẩm Tử Mặc nghe vậy, ánh mắt nhìn Chu Thiên Ân hoàn toàn thay đổi.
Đúng vậy, anh ta quen Mạn Nhu từ bé, tính tình cô rất dễ chịu.
Cô ấy không phải người dễ bắt nạt nhưng lại không động đến người khác nếu không có lý do.
Nếu cô ấy với Chu Thiên Ân có tranh chấp gì đó thì chắc chắn Mạn Nhu không phải người khởi xướng.
"Chu tiểu thư, mời cô đứng lên cho, ở đây có camera, đừng để tôi khiến cô xấu mặt." Thẩm Tử Mặc trầm giọng nói.
Chu Thiên Ân không nghĩ chuyện này lại thành
ra như vậy.
Cô ta đứng dậy, nhưng nước mắt vẫn rơi, ấm ức gọi: "Tử Mặc, em..."
"Từ nay về sau, đừng gây chuyện với cô ấy." Thẩm Tử Mặc nhìn Chu Thiên Ân mất kiên nhẫn nói, sau đó cũng lướt qua cô ta bỏ đi.
Chu Thiên Ân lúc này gương mặt dữ tợn, hai tay nắm chặt.
Giản Mạn Nhu, chúng ta chính thức trở thành người không chung đường.
Mạn Nhu tuy lúc đó cô không biểu hiện gì ra ngoài mặt nhưng trong tim cô giống như có ai dùng tay bóp nghẹt lấy, đau đến không thở được.
Mỗi bước đi của cô đều nặng nhọc.
Hình ảnh Thẩm Tử Mặc ôm lấy Chu Thiên Ân trong lòng khiến cô đau lòng.
Mạn Nhu nâng cốc rượu lên cười khẩy một cái.
Đôi môi đỏ mọng cười đến thê lương, cô nhẹ giọng nói: "Tử Mặc, giới hạn của em, anh đã chạm đến rồi!" Nói xong cô thả chiếc ly trong tay xuống đất, ly thủy tinh xinh đẹp vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Bartender ở quán thấy vậy liền đưa Mạn Nhu một chiếc khăn giấy.
Mạn Nhu cười cười nhận khăn giấy nói: "Cảm ơn cô, tôi lỡ tay, cho tôi một ly khác được không?"
"Được ạ.
Tiểu thư vẫn muốn uống ly giống vậy chứ?" Cô bartender cười nhẹ hỏi, ánh mắt khẽ chuyển đến những mảnh vỡ trên sàn.
Chỉ trong chốc lát đã có người đến dọn dẹp sạch sẽ chỗ thủy tinh bị vỡ.
Các cô ở đây khá quen thuộc với vị tiểu thư này.
Cô ấy hay cùng Triệu tiểu thư đến đây uống rượu.
Cho nên ở nơi này ai ai cũng dè chừng vị tiểu thư này.
Sau lần trước sự việc phát sinh ở bar Angel liên quan đến Triệu tiểu thư.
Chỉ ngày hôm sau, tất cả những người trong bar Angel có mặt tại thời điểm đó đều bị đuổi hết, nghe nói người cho phép hai gã đàn ông kia đem Triệu tiểu thư đi đã biến mất không thấy tung tích.
Từ ngày đó, họ đều rất cẩn thận đối với Triệu tiểu thư và bạn của cô ấy.
Mạn Nhu nghe cô nhân viên kia nói vậy thì gật đầu: "Cho tôi ly giống vậy, cảm ơn.
Còn ly kia, tôi sẽ đền bù."
"Tiểu thư, rượu này rất mạnh, cô uống ít một chút tránh tổn hại đến sức khỏe." Cô nhân viên kia thấy từ nãy đến giờ vị tiểu thư trước mắt đã uống 3 ly, hiện tại còn muốn uống, cô nhịn không được muốn khuyên nhủ đôi ba câu.
Còn về chiếc ly bị vỡ, một từ cô bartender cũng không nhắc đến.
Mạn Nhu cười gật đầu: "Tôi uống nốt ly này thôi, cảm ơn cô."
Rất nhanh một ly rượu đã ở trước mặt cô, Mạn Nhu mỉm cười nhìn ly rượu tiếp tục nâng lên uống một ngụm.
Nước mắt lại không nhịn được trào ra.
Tuấn Khải hôm nay có công việc phải tiếp khách ở bar Angel.
Anh thỉnh thoảng mới đến đây, nơi đây hầu như là nơi tiếp khách của anh cả.
Thật ra mọi người có điều không biết, bar Angel dù bên ngoài thuộc quản lý của Tần Phong, nhưng anh cả của anh cũng có một nửa ở nơi đây.
Hai người họ là đồng quản lý nơi này.
Anh tiếp khách xong, đang chuẩn bị rời đi thì bắt gặp một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở chỗ quầy bar.
Nếu anh không nhầm, đây là bạn thân của em gái mình.
Tuấn Khải nhíu mày nhìn về phía Mạn Nhu một chút, sau đó thở dài một hơi đi đến cạnh Mạn Nhu.
Mạn Nhu hiện tại đã uống hết ly rượu, tỉnh tỉnh mê mê cảm thấy có người đến bên cạnh đoạt lấy ly rượu trên tay mình.
Cô cau mày, rốt cuộc hôm nay là ngày vui gì, lại có người đến chọc cô lúc này.
Mạn Nhu nâng đôi mắt mơ màng lên nhìn, thấy trước mắt mình là một anh chàng đẹp trai, còn rất quen mắt nhưng cô không nhớ ra là ai, cô cười cười: "Anh soái ca này, anh cũng đẹp trai đấy nhưng mà tôi không có hứng ở đây chơi với anh, anh đi chỗ khác chơi đi."
Tuấn Khải nghe lời của Mạn Nhu thì đen mặt, anh quay sang thư ký bên cạnh mình liếc mắt.
Người thư kí kia ngay lập tức hiểu ý đi ra bên ngoài.
"Tôi cũng không có thời gian rảnh ở đây chơi với cô, nếu cô không phải là bạn của A Tinh thì tôi cũng không quan tâm đến cô đâu.
Mau, đứng dậy, tôi đưa cô về." Tuấn Khải nhíu mày, đưa một tay kéo Mạn Nhu đang mơ mơ màng màng đứng dậy.
Sau đó quay sang nói với cô bartender: "Phần của cô ấy để tôi trả."
Cô bartender đương nhiên biết vị trước mặt là ai, nhị thiếu của Triệu gia, cho nên cô ấy cũng không dám có vẻ mặt gì khác, gật đầu vâng dạ.
Mạn Nhu bị Tuấn Khải kéo lên lại rất yên lặng đi theo anh, không có phản ứng gì khác.
Không biết là cô vì câu nói của Tuấn Khải vừa rồi, cô là bạn của Diễm Tinh hay vì sao, chỉ biết hiện tại cô rất ngoan ngoãn đi theo sau Tuấn Khải.
Ra đến ngoài xe, Tuấn Khải ấn Mạn Nhu vào ghế sau, sau đó anh cũng vòng qua bên kia để ngồi vào xe.
Mạn Nhu không biết đã tỉnh rượu hay chưa, hiện tại cô vô cùng yên lặng, đôi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người ngồi ngốc một chỗ không thấy nói năng gì.
Mà Tuấn Khải cũng không muốn bắt chuyện với cô, anh lấy tập tài liệu từ trong tay thư kí của mình đến bắt đầu ngồi đọc.
Một lát sau, Mạn Nhu mới từ từ lên tiếng: "Cảm ơn anh!"
Tuấn Khải đang ngồi đọc tài liệu liền quay sang, khó hiểu nhìn Mạn Nhu.
Thấy ánh mắt của anh, Mạn Nhu cười nhẹ nói: "Cảm ơn vì đã đưa tôi về."
"Tôi thấy cô là bạn của em gái tôi nên mới đưa cô về." Tuấn Khải nghe vậy lại tiếp tục quay đầu nhìn tập tài liệu trong tay mình nói.
"Tôi nghe nói nhị thiếu Triệu gia là người không thích giao tiếp, cũng không quan tâm đến người khác.
Lần này quả thật là nhờ phúc của A Tinh nên tôi mới có diễm phúc được anh đưa về.
Có điều, cho dù là nhờ phúc ai thì lời cảm ơn này vẫn nên nói với anh." Mạn Nhu cười yếu ớt, tầm mắt cô