Diễm Tinh sau khi ăn xong bát cháo, nghe lời Tần Phong uống thêm viên thuốc.
Uống xong, nhìn thời gian đã là 12 giờ khuya.
Khi nãy bị Tần Phong dọa sợ, cô quên cả đau bụng.
Bây giờ không có hắn ở đây, bụng cô lại bắt đầu nhâm nhẩm đau.
Diễm Tinh lên giường, kéo chăn đắp kín người rồi đi ngủ.
Tần Phong vào phòng đã thấy Diễm Tinh cuộn người nằm trong chăn ngủ say.
Hắn cười nhẹ một tiếng, đi đến bên giường Diễm Tinh, ngồi xuống cạnh cô.
Ngắm nhìn gương mặt chiếm lấy toàn bộ trái tim hắn, khóe miệng Tần Phong cũng nhếch lên theo, ánh mắt nhu hòa kèm theo sủng nịnh.
Hắn đưa tay, vén mấy sợi tóc đang rơi trên gương mặt nhỏ trắng nõn kia ra.
Sau đó, ngón tay từ từ di chuyển, từ trán cô rồi đến mũi rồi dừng lại ở đôi môi nhỏ xinh vì ngủ mà hé mở.
"A Tinh." Tần Phong mở miệng gọi khẽ.
Thấy người trên giường vẫn ngủ không phản ứng gì, hắn cong môi, cúi xuống.
Đôi môi mát lạnh của hắn chạm vào đôi môi mềm mại của cô, hơi dùng sức hôn cô mấy cái rồi rời khỏi.
Hắn không dám lưu giữ lại nơi ngọt ngào đó lâu hơn, nếu không hắn sợ hắn sẽ kìm không nổi mà dọa đến cô gái trước mắt.
Ngồi với Diễm Tinh thêm một lát, Tần Phong mới đi ra ngoài tắt đèn đóng cửa lại.
Dư vị ngọt ngào trên môi vẫn chưa tan hết, tâm trạng của hắn lúc này rất tốt, đáy mắt khóe môi đều ẩn hiện ý cười.
Sáng sớm hôm sau Diễm Tinh tỉnh dậy, cảm thấy cả người đều tốt.
Không biết có phải do viên thuốc hôm qua Tần Phong đưa cô không nhưng cô không thấy mệt mỏi.
Diễm Tinh tâm trạng vui vẻ vệ sinh cá nhân xong đi xuống nhà.
"Chào dì Trần ạ." Cô vào nhà bếp thấy dì Trần ở đó, tươi cười lại gần chào bà.
"A Tinh dậy rồi à.
Dì làm bữa sáng xong rồi, cháu ăn đi." Bà thấy thần sắc Diễm Tinh rất tốt, không giống bị bệnh hay gì, cười nói.
Sau đó, bà mang mấy món ăn sáng ra đặt trước mặt Diễm Tinh.
"Cảm ơn dì Trần ạ." Diễm Tinh cười cười ngọt ngào nói, sau đó bắt đầu ăn sáng.
"Hiên nhi đang ở đây, trên thư phòng của Tần Phong đó.
Thấy cháu còn đang ngủ nên không quấy rầy cháu." Dì Trần cười nhìn Diễm Tinh, từ ái nói.
Nghe đến anh cả đang ở đây, Diễm Tinh bất giác nuốt nước bọt một cái.
Không phải chứ, nếu anh cả ở đây, chuyện hôm qua không phải anh cả biết rồi sao? Chết cô rồi, anh cả mà biết thì...
Diễm Tinh cười gượng, nói với dì Trần: "Dì à, con ăn no rồi.
Con còn chút việc, con lên phòng lấy chút đồ rồi về trước.
Hôm khác con lại đến chơi với dì, dì nhé." Vừa dứt lời cô liền ba chân bốn cẳng chạy lên phòng.
Dì Trần nhìn bộ dáng hốt hoảng của Diễm Tinh cười cười, rồi thu dọn thức ăn.
Tâm tư của Tần Phong đối với Diễm Tinh, không biết cô bé có biết hay không, nhưng bà đứng giữa nhìn nhận biết rất rõ.
Tần Phong đã đem cô bé này khảm vào trong lòng rồi.
Diễm Tinh vội vàng chạy lên phòng, lấy đồ đạc cùng điện thoại của mình rồi lại chạy xuống lầu.
Cô không thể ở đây thêm, nếu còn ở, anh cả sẽ bắt được, đến lúc đó.
Nghĩ đến đây, Diễm Tinh rùng mình một cái.
Rất đáng sợ nha.
Anh cả cô mà nổi giận, so với Phong ca ca hôm qua chắc cũng sẽ không kém cạnh đâu.
Chân đang chạy, bỗng nhiên cửa thư phòng của Tần Phong mở ra.
Cả người cô vì đang đà chạy không kịp dừng lại nên đập phải một người.
Vòng eo được người đó vững vàng ôm lấy đề phòng cô bị va đập mà ngã xuống.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười khẽ: "Quỷ nhỏ, chạy đi đâu mà gấp vậy?"
Diễm Tinh bị đụng đau, muốn lui ra sau một chút nhưng bị bàn tay rắn chắc giữ chặt eo cô lại.
Nhìn Tần Phong, Diễm Tinh cười gượng: "Em mới nhớ ra hôm nay ở trên trường em còn chút việc."
"Hôm nay là chủ nhật!" Tần Phong nhìn Diễm Tinh, ánh mắt chứa đầy ý cười không nói gì, tay đang ôm eo cô buông ra.
Giọng nói mang theo tức giận từ sau lưng Tần Phong vang lên.
Diễm Tinh nghe thấy giọng nói này, đồng tử hơi co rút, tim đập nhanh mấy cái.
Cô đứng thẳng người dậy, người kia còn chưa kịp nói gì thêm cô đã nhào tới ôm chặt cứng, miệng không ngừng nói: "Anh cả, A Tinh sai rồi.
Lần này do bụng đau nên đầu óc em có chút hồ đồ.
Sau này em sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc như vậy nữa."
Hạo Hiên thấy em gái ôm mình chặt cứng, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Anh giơ tay, túm cổ áo Diễm Tinh kéo ra, nghiêm mặt nói: "Đừng tưởng em dùng chiêu này là anh sẽ mềm lòng!"
Diễm Tinh mím môi, đôi mắt ẩm ướt ngước lên nhìn Hạo Hiên: "Anh cả, em biết sai rồi mà."
Hạo Hiên nhướng mày: "Làm sai còn muốn anh dễ dàng bỏ qua.
Nếu không phải hôm qua Tần Phong ở bar Angel, không phải có thuốc đặc chế của Cẩm Trúc, em nghĩ là hôm nay em còn có thể đứng đây làm nũng trước mặt anh à?"
Diễm Tinh yên lặng cúi đầu, giọt nước mắt trong hốc mắt trượt xuống.
Cảnh này khiến cho hai người đàn ông đang đứng trước mặt cô dở khóc dở cười.
Hạo Hiên cũng không biết nên làm gì với em gái mình, thở dài một tiếng: "Được rồi, nể tình đầu óc em lần này hồ đồ.
Không truy cứu em chuyện hôm qua."
Lúc này môi Diễm Tinh mới nở nụ cười, ôm cánh tay Hạo Hiên ngọt ngào nói: "A Tinh biết mà, anh cả là tốt nhất."
Tần Phong đứng bên cạnh nghe câu này của cô, trong lòng có chút chua chua, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì: "Vậy có trốn nữa không?"
"Phong ca ca, anh có cần phải nói thẳng ra như vậy không?" Diễm Tinh tức giận trừng mắt nhìn Tần Phong một cái sau đó chạy xuống nhà.
Cô còn chưa ăn no nha, giờ xuống ăn thêm một chút.
Mạn Nhu và Diệu An sau trận dầm mưa tối qua, cả người đều uể oải.
Diệu An có vẻ đỡ hơn một chút, nhưng còn Mạn Nhu về là phát sốt rồi.
Diễm Tinh sau khi ăn sáng ở Trừng Viên xong mới nhận được tin này.
Cô liền tức tốc chạy đến biệt thự Giản gia để thăm Mạn Nhu.
Thấy cô bạn mình nằm ỳ trên giường, mặt Diễm Tinh nhăn lại: "Tớ còn tưởng tớ mới là người thảm nhất, ai ngờ đâu cậu còn thảm hơn."
Mạn Nhu nửa nằm nửa ngồi trên giường liếc cô bạn mình một cái, bĩu môi nói: "Hôm nay mình mệt nên không thể giơ tay đánh cậu.
Cậu đợi đến lúc mình khỏe xem!"
"À, mà đúng rồi.
Có ai giống cậu được Tần thiếu chăm sóc đâu mà biết chứ.
Còn dám nói tớ hả?" Mạn Nhu trừng mắt nhìn Diễm Tinh.
Diễm Tinh nhếch môi, ánh mắt khinh bỉ nhìn cô bạn: "Chăm sóc? Tớ chưa bị anh ấy bóp ch.ết là may lắm rồi.
Sáng nay anh ấy còn gọi anh cả tớ đến, làm tớ suýt bị mắng cho một trận."
Mạn Nhu trợn mắt nghe Diễm Tinh nói, cười gượng: "Suýt bị bóp ch.ết à?" Sau đó cô đưa tay lên xoa ngực, thều thào nói: "May quá, tớ đúng là may mắn." Rồi lại nghĩ đến cô là nguồn cơn khiến Diễm Tinh dầm mưa cô lại ôm đầu: "Chết rồi, đến cậu còn suýt bị bóp ch.ết, không biết tớ sẽ bị biến thành dạng gì."
Diễm Tinh lắc đầu liếc cô bạn mình, sau đó cô lại nhìn Mạn Nhu, nghiêm túc nói: "Chuyện của cậu cùng Thẩm Tử Mặc..."
"Bọn mình kết thúc rồi!" Mạn Nhu cười nhẹ nói, trong mắt không có đau khổ, chỉ có thản nhiên.
"Ngày đó các cậu khuyên tớ, nếu tớ yêu Thẩm Tử Mặc tớ sẽ đau khổ.
Khi đó tớ lại nghĩ, nếu tớ thật lòng yêu anh ta, anh ta sẽ cảm nhận được, cũng sẽ đối với tớ như vậy.
Nhưng hiện tại, sự thật đã chứng mình rằng điều các cậu nói là đúng.
Tớ đã đau khổ, nhưng...chỉ đau vào ngày hôm qua thôi." Mạn Nhu cúi đầu, nghịch ngón tay của mình nói.
"Cậu thật sự không sao chứ?" Diễm Tinh nhìn bạn mình như vậy có chút đau lòng.
"Thật sự, cậu biết tính tớ mà.
Một