Tại nhà của Triệu Đức Hải, hiện tại ông ta đang tức đến trợn mắt.
"Rốt cuộc các người làm ăn kiểu gì.
Trong vòng một đêm, con tin mất tích, lại còn để cô ta chạy mất!" Ông ta nhìn người đàn ông trước mặt gầm lên.
"Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tìm được cô ta ạ." Người đàn ông đó cúi đầu thành khẩn nói.
"Chỉ một con nhóc con cũng xử lý không xong, tôi còn nuôi các người làm gì." Triệu Đức Hải sau khi phát tiết, ngồi xuống ghế nhắm mắt lại, trong giọng nói dễ dàng nhận ra sự phẫn nộ.
"Toàn lực tìm kiếm con nhóc đó cho tôi!" Thư phòng yên tĩnh trong chốc lát sau đó truyền đến tiếng nói lạnh lẽo của Triệu Đức Hải.
"Vâng." Người đàn ông vest đen kia vội gật đầu sau đó lui ra bên ngoài.
Triệu Đức Hải còn chưa nguôi giận, tiếng gõ cửa một lần nữa vang lên.
"Vào đi."
"Cha." Triệu Lâm Lam từ ngoài đi vào, sắc mặt trông có vẻ không tốt lắm.
"Sao con lại ở nhà giờ này, không phải đi học sao." Nhìn thấy người vào là Triệu Lâm Lam, tức giận trong lòng ông ta cũng vơi bớt, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Hôm nay trên trường con không có tiết nên về ạ.
Chuyện của Aline sao rồi cha." Triệu Lâm Lam bưng theo cốc cà phê đi vào, nhìn thấy Triệu Đức Hải sắc mặt không tốt liền đi ra đằng sau bóp đầu cho ông ta.
"Con yên tâm, cha đã sắp xếp ổn thỏa rồi.
Ngày Aline ra bộ sưu tập mới cũng sẽ là ngày công bố thân phận của con.
Không có nhà thiết kế này vậy chúng ta sẽ đi tìm nhà thiết kế khác." Triệu Đức Hải thấy con gái tri kỉ như vậy, cũng dịu dàng nói.
"Nhưng cha, lần này con nghe nói Diễm Tinh là người đồng ý để Ellie ký hợp đồng với Hạo Tinh." Triệu Lâm Lam thấy sắc mặt cha mình dịu đi rất nhiều, cô ta liền nhẹ giọng nói.
"Con lấy thông tin này từ đâu ra?" Triệu Đức Hải chưa từng nghe đến điều này, ông ta ngồi thẳng dậy quay đầu hỏi con gái.
"Hôm qua con về thăm ông nội.
Cũng nói khéo với ông nội về chuyện này.
Ông nội liền nói cho con biết.
Con thấy ông có vẻ không có ý kiến gì đối với việc làm của Diễm Tinh." Triệu Lâm Lam cẩn thận nói.
Sắc mặt Triệu Đức Hải tối sầm xuống.
Lão già đó tâm tư chỉ đặt ở chi thứ nhất.
Ngày trước là anh trai ông ta, hiện tại đến con của anh ta.
Lúc nào anh ta cùng gia đình của anh ta cũng được ông cụ yêu thương hơn.
Ông lúc nào cũng phải xếp sau anh trai mình.
Hiện tại, ông không cho phép con mình cũng như vậy.
Sớm muộn gì ông ta cũng sẽ lấy lại hết tất cả từ tay Triệu Chính.
"Cha biết rồi, chuyện này cha sẽ nghĩ.
Cha sẽ không để con lép về trước Triệu Diễm Tinh đâu.
Chỉ cần lần này thành công, ông nội con sẽ có cái nhìn khác về con." Triệu Đức Hải an ủi con gái, dịu giọng nói.
"Vâng." Triệu Lâm Lam mỉm cười, tiếp tục xoa bóp huyệt thái dương cho Triệu Đức Hải.
Ông ta không thấy được đáy mắt Triệu Lâm Lam lóe qua tia khác lạ.
Diễm Tinh đến Trừng Viên liền ở đó chơi cả buổi chiều.
Cha cô đi công tác, mẹ cô cũng đi cùng cha luôn.
Hai anh thì bận công việc của tập đoàn và Hạo Tinh.
Cô ở nhà một mình rất buồn chán.
Đến đây chơi cũng rất tốt, tinh thần thoải mái hơn.
Đến khoảng 6 giờ, bên ngoài có tiếng xe đi tới.
Diễm Tinh biết Tần Phong về rồi, cô liền cười nhẹ đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Tần Phong biết Diễm Tinh ở đây từ buổi trưa.
Nhưng công việc của hắn rất nhiều, cần hắn phải giải quyết, cho nên không thể về sớm.
Hiện tại thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang đứng trước cửa vẫy vẫy tay với hắn, trong lòng hắn dâng lên chút ấm áp.
Ấm áp này có lẽ rất lâu rất lâu rồi hắn cũng chưa cảm nhận được.
Khóe môi Tần Phong cong lên, đi đến cạnh Diễm Tinh.
Diễm Tinh thấy hắn xuống xe, ngọt giọng chào: "Phong ca ca."
Tần Phong lúc này đã đi đến trước mặt Diễm Tinh.
Nhìn trên người cô mặc một bộ đồ mỏng manh, hắn hơi hơi nhíu mày: "Sao ăn mặc phong phanh thế này mà lại đứng đây."
"Ở trong nhà ấm lắm, còn có chút hơi nóng.
Em nghe tiếng xe mới chạy ra nên không bị lạnh đâu." Diễm Tinh cười cười nói.
"Được rồi, vào trong nhà thôi." Tần Phong cười, điểm nhẹ trên mũi Diễm Tinh một cái rồi rất tự nhiên ôm lấy vòng eo tinh tế của cô đưa cô vào bên trong.
Diễm Tinh đối với những hành động này của hắn từ lâu đã miễn dịch.
Có lẽ là do từ bé hắn đã đối với cô như vậy, đến khi lớn lên hắn cũng như thế cho nên Diễm Tinh không cảm thấy có gì bất thường.
Bình thường ở nhà, anh cả và anh hai thỉnh thoảng cũng ôm cô, cho nên hành động của Tần Phong Diễm Tinh cho rằng cũng là hành động thân thiết của anh trai đối với em gái, không có gì khác biệt cả.
Để Diễm Tinh ngồi ngăn ngắn trên ghế sofa Tần Phong mới lên phòng thay quần áo.
Lúc đi xuống, cô gái nhỏ vẫn đang ngồi trên ghế, tay cầm điện thoại chăm chú nhắn gì đó.
Có vẻ rất vui, khóe miệng cô cong lên một nụ cười rất đẹp.
Nghe thấy tiếng bước chân của Tần Phong, Diễm Tinh ngẩng đầu lên, nụ cười trên môi càng đậm thêm: "Phong ca ca, bộ trang phục đó em hoàn thành rồi."
"Hoàn thành rồi sao?" Tần Phong nghe cô nói vậy thì gật đầu.
"Cho nên hôm nay em đến đây để nói với tôi việc này."
"Đúng vậy, em muốn bàn bạc với anh chuyện đi gặp ngài David." Diễm Tinh gật gật đầu.
Tâm trạng đang tốt của Tần Phong bỗng nhiên trùng xuống.
Hôm nay hắn còn tưởng cô gái nhỏ đến đây là có ý khác.
Hóa ra cô gái nhỏ có việc mới gặp hắn.
Diễm Tinh cũng nhìn ra tâm trạng của Tần Phong lúc này không tốt, cô chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Sao vậy ạ? Tần Thị có chuyện sao? Hay là sắp tới anh bận công việc nên không thể đi? Không sao đâu, em có thể tự đi được, đến lúc đó Tiểu Mỹ sẽ đi cùng em."
Cô nghĩ là Tần Phong sắp tới có việc cho nên rất hiểu chuyện nói.
"Không phải, tôi đi được.
Ngày mai tôi sẽ sắp xếp công việc, đến lúc đó sẽ báo trước với em.
Bây giờ thì đi ăn tối đã." Tần Phong nhìn cô gái trước mặt, rốt cuộc cũng không biết làm gì đành thờ dài một tiếng, nói.
Nghe được Tần Phong có thể đi, Diễm Tinh cũng cười vui vẻ.
Cô đi một mình thật ra cũng có thể.
Nhưng có thêm Tần Phong nói chuyện thì vẫn vui hơn.
Vậy là trên bàn ăn có hai thái cực hoàn toàn khác nhau.
Một người tâm trạng vui vẻ như được tắm trong gió xuân, còn một người mang theo gió lạnh giống như ở Bắc Cực.
Ăn uống xong xuôi, Diễm Tinh đang muốn trở về thì Tần Phong kéo lại.
"Đợi tôi một chút, chốc tôi đưa em về."
"Được ạ.
Bộ trang phục em sẽ để ở Trừng Viên, trên phòng của em nhé." Diễm Tinh gật đầu, chỉ chỉ đến hướng phòng mình trên tầng hai nói.
"Tùy ý của em." Tần Phong không có ý gì với chuyện của Diễm Tinh.
Bên ngoài lúc này đã có gió lớn, có thể sẽ có mưa.
Devil từ bên ngoài đi vào, nói nhỏ: "Thiếu gia, đã xong ạ, chỉ chờ người."
Tần Phong gật đầu rồi qua sang Diễm Tinh tay đưa lên xoa đầu cô: "Em ngoan ngoãn ngồi yên trong nhà đợi tôi.
Tôi sẽ rất nhanh quay trở lại, rồi đưa em về."
Diễm Tinh gật đầu coi như đồng ý, sau đó cô nhíu mày: "Nếu anh về muộn quad thì sao?"
"Thì để em ngủ lại ở đây.
Cũng không phải chưa từng ngủ ở đây bao giờ, mà ở đây cũng không thiếu quần áo của em mà." Tần