Diễm Tinh cứ như vậy bắn súng trong vòng một tiếng.
Đến khi tay cô không còn vững nữa cô mới ngừng.
Nhìn đến bia bắn lỗ chỗ đạn, khóe môi Diễm Tinh lại nâng thêm một phần.
Những người áo đen nơi này hiện tại đã hoàn toàn tin tưởng cô gái mà lão đại chọn, không thể là cô gái bình thường được.
Tuy cô bắn trong vòng 1 tiếng chỉ bắn được 2 lần trúng hồng tâm.
Nhưng lại không có viên đạn nào trượt ra bên ngoài.
Hơn hết, cô biết cách để kiểm soát cây súng trong tay.
Mới tập hai ngày mà đã được như vậy là rất tốt rồi.
Hôm qua lão đại giúp cô ấy tập luyện, có phải vì thế nên hôm nay mới được như này hay không?
Thật ra Diễm Tinh làm về thiết kế, tay cô cần linh hoạt cũng cần khéo léo.
Cô cần cảm giác tốt để có thể cảm nhận được chất liệu của vải.
Chắc cũng vì lí do này mà Tần Phong muốn cho cô tập bắn súng, vì nó hợp với cô để phòng thân nhất.
Cô không học được võ, từ lúc bé đã không học được, cha cho đi học mấy ngày cô đã muốn không ổn.
Đến lúc lớn, muốn học cũng khó, cho nên giữ một khẩu súng bên người là hợp lý nhất.
Diễm Tinh đặt khẩu súng xuống, trong lòng sảng khoái.
Cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, giấc mơ kia khiến tâm trạng của cô trùng xuống không ít, bây giờ đã hồi phục hơn phân nửa.
Diễm Tinh cười nhẹ, khôi phục lại bộ dạng dịu dàng khả ái như lúc trước, dáng vẻ giống như muốn uống máu người khác lập tức bay biến.
Cô quay lại cười nhìn mấy người áo vest đen: "Cảm ơn đã cho tôi mượn súng.
Tôi đi trước nhé!"
Mấy người áo đen đồng loạt cúi người: "Vâng ạ, tiểu thư về."
Diễm Tinh bị âm thanh vang dội này làm tỉnh cả người.
Bọn họ hôm nay so với ngày thường có vẻ nhiệt tình hơn chút nhỉ.
Hôm vừa rồi dù có ở ngoài tình cơ gặp cô cũng chỉ là cúi đầu chào một cái sau đó tiếp tục công việc mà.
Cô cười cười mấy cái sau đó đi ra bên ngoài.
Đã gần 11 giờ trưa, về lâu đài tắm rửa thay quần áo xong cô liền xuống ăn trưa.
Ăn trưa xong Diễm Tinh lại ngồi vào bàn, tiếp tục công việc của mình.
4 giờ chiều, phía bên dưới tòa lâu đài có tiếng xe cùng tiếng chào.
Cô biết Tần Phong trở về.
Cô đã chuẩn bị đẩy đủ, tối nay còn chuyện quan trọng hơn cần làm.
Diễm Tinh xuống dưới nhà, thấy Tần Phong đã đi vào trong nhà.
"Phong ca ca." Diễm Tinh cười gọi.
"Ừ, có ăn trưa đúng giờ không?" Tần Phong nhìn cô, ngữ điệu dịu đi không ít.
Diễm Tinh gật đầu: "Đúng giờ."
Việc cô tập bắn súng và việc cô muốn đua xe hắn đều đã biết chỉ muốn hỏi cô xem cô trả lời hắn thế nào thôi.
"Có tập bắn súng không?"
"Có ạ." Diễm Tinh lại ngoan ngoãn gật đầu.
"Chuẩn bị tốt chưa, chốc nữa tôi sẽ đưa em đi ăn."
"Đã chuẩn bị tốt ạ." Diễm Tinh thật thà trả lời.
Nhưng trả lời xong cô mới thấy cuộc đối thoại của cô với Tần Phong đúng thật là nhạt nhẽo.
Cô là vì vẫn còn có chút xấu hổ với việc xảy ra hôm qua, không nói nhiều lắm.
Tần Phong vốn lại không phải là người nói nhiều, hai người câu được câu không nói chuyện.
Tần Phong sai người dọn một chút đồ ăn nhẹ lên cho cô.
Sợ cô tối nay mải bàn công việc sẽ không thể ăn nhiều.
Đối với sự săn sóc này của hắn, Diễm Tinh vô cùng cảm động.
Cô thề về sau sẽ giúp hắn tìm một người vợ thật tốt chăm sóc hắn.
Dù sao, Tần Phong không coi Tần Lâm là em, mà người phụ nữ trên danh nghĩa được coi là mẹ của Tần Phong kia...ha ha không cần nói cũng hiểu.
Hắn coi cô là em gái, cô cũng nên quan tâm tới hắn giống các anh trai mình một chút, không thể cái gì cũng nhận không được.
6 giờ rưỡi tối Diễm Tinh bước ra khỏi phòng.
Hôm nay cô mặc trên người bộ váy màu bạc, dài đến đầu gối.
Trên tay đeo một cái lắc bạc, tóc dài được uốn xoăn nhẹ.
Trên gương mặt xinh đẹp của cô được trang điểm nhẹ nhàng.
Quản gia Ched nhìn cô gái vừa xuống tầng.
Dù thế nào ông cũng phải cảm thán, cô gái này thật sự rất đẹp.
Đẹp đến nỗi, chỉ cần cô đứng một chỗ đó, dù có bao nhiêu người xung quanh hay cảnh vật có tuyệt mĩ đến thế nào vẫn không thể dìm được cô xuống.
Lúc không trang điểm trên người cô gái toát lên vẻ đơn thuần thanh khiết, hiện tại trang điểm nhẹ vào lại càng thêm động lòng người.
Ông quay sang nhìn Tần Phong.
Thấy Tần Phong dù mặt không đổi sắc nhưng trong ánh mắt kia, ông có thể nhìn thấy một ngọn lửa sáng rực.
Ngọn lửa này nhắm thẳng cô gái đang đi xuống kia mà hướng tới.
Diễm Tinh tâm tình vốn đang để vào việc chuẩn bị nói chuyện với nhà thiết kế Rishima cho nên đối với ánh mắt của Tần Phong cô không để ý.
Cô mỉm cười đến trước mặt Tần Phong, giọng nói ngọt ngào vang lên: "Phong ca ca, em mặc bộ này gặp cô ấy được chứ?"
Tần Phong khôi phục lại ý chí rất nhanh.
Dù trong mắt vẫn còn ánh lửa nhưng không còn sáng rực như trước nữa.
Hắn nhìn một lượt từ trên người cô xuống, gật đầu nói: "Rất tốt, đi thôi." Nói xong hắn bước ra bên ngoài.
Diễm Tinh nghe hắn nói rất tốt, tâm trạng vui vẻ cười tươi rồi cũng theo Tần Phong đi ra bên ngoài.
Hai người đến nhà hàng đó là 6 giờ 45 phút.
Tần Phong vốn ở nơi đây danh tiếng rất lớn.
Cho nên khi biết anh mang một cô gái đến, ngay lập tức quản lý của nhà hàng nhanh chóng chạy ra tiếp đón.
"Tần lão đại, mời ngài ạ."
Diễm Tinh đối với tình hình này không bất ngờ.
Dù sao trong giới quyền quý đối với những chuyện như vậy đều đã trở nên quen thuộc.
Huống chi thân phận của Tần Phong lại đặc thù như thế.
Quản lý đưa Tần Phong và Diễm Tinh lên tầng cao nhất của tòa nhà.
Nơi đây là nơi dành cho tầng lớp quý tộc.
Tầm nhìn ở đây so với chỗ khác rất tốt, có thể nhìn phong cảnh từ trên xuống dưới.
Đặc biệt vào buổi tối nó còn đẹp hơn rất nhiều.
Bình thường nơi này rất đông, nhưng hôm nay có vẻ vắng khách.
Ở trên tầng không có mấy người ngồi.
Diễm Tinh và Tần Phong chọn một cái bàn gần cửa sổ.
Diễm Tinh nhận lấy menu từ trong tay phục vụ, cô nhìn món ăn sau đó nhìn sang giá của chúng.
Dù là người có cuộc sống như mọi người nói là ngậm thìa vàng như cô cũng có đôi chút bất ngờ.
Một món ăn ở đây, gần bằng nửa số tiền cô kiếm được mỗi mùa ở thương hiệu thời trang của cô.
Cô gọi nột món và một ly nước theo khẩu vị rồi đặt quyển menu xuống.
Hôm nay đến đây cốt không phải để ăn cho nên cô không gọi nhiều, rất lãng phí.
Tần Phong nhìn cô gọi ít như vậy nhíu mày: "Sao ăn ít vậy?" Dừng một chút, nhớ lại biểu cảm trên gương mặt cô khi nãy, Tần Phong lại thêm một câu: "Sợ tôi không đủ tiền trả bữa ăn này cho em?"
"Ha...ha." Diễm Tinh không tin được Tần Phong có thể nói những lời này, cười mấy tiếng sau đó nghiêm túc nói: "Không phải, lúc nãy ở nhà em ăn lót dạ rồi, không cảm thấy đói."
Tần Phong nghe Diễm Tinh nói vậy, mày hơi giãn ra, hắn cầm quyển menu lên, gọi thêm ba món nữa rồi mới để phục vụ lui xuống.
Chưa đợi Diễm Tinh mở miệng hắn đã nói: "Lót dạ rồi cũng không nên ăn ít như vậy.
Không cần tiết kiệm tiền giúp tôi."
Lời trong miệng Diễm Tinh vừa định thốt ra lại bị cô ép nuốt xuống.
Cô căn bản không phải tiết kiệm tiền giúp hắn có được hay không, người này hôm nay não có phải có vấn đề? Hắn có bao nhiêu tiền, cô không rõ lắm.
Nhưng có một điều chắc chắn rằng người này tiền nhiều hơn cô rất nhiều.
Đến cô cũng có đủ khả năng chỉ trả một bữa ăn ở đây, cùng lắm thì tốn mấy mùa thiết kế vất vả mà thôi.
Nhưng không lẽ giờ cô bảo cô muốn giúp hắn tiêu xài hoang phí, Diễm Tinh cười cười nhấp một ngụm nước không nói gì thêm.
Đợi thêm 5 phút, David và phu nhân của ông ấy rốt cuộc cũng xuất hiện bên ngoài.
Hôm nay ở nơi đây tương đối vắng vẻ.
Diễm Tinh và Tần Phong lại ngồi ở nơi dễ phát hiện.
David chỉ liếc mắt một cái có thể ngay lập tức tìm thấy họ.
Và phu nhân của ông ấy cũng không ngoại lệ.
Bà nhìn thấy Tần Phong cùng đến đây ăn với một cô gái, hai mắt mở to rồi quay sang chồng mình: "Kia...là Tần lão đại đúng không anh?"
David gật đầu: "Đúng vậy, không ngờ hôm nay lại gặp được họ ở đây.
Chúng ta đi lên chào hỏi một chút."
Giao tình giữa Tần Phong và chồng mình Rishima biết rất rõ.
Nhưng những lần làm ăn hay tiệc tùng gì đó bà đều không ra mặt, hắn không nhận ra bà.
Lần này cũng không thể phông có phép tắc như vậy, rốt cuộc Rishima gật đầu.
David thấy vợ đồng ý liền dẫn vợ đến chỗ của Diễm Tinh và Tần Phong nói: "Tần lão đại, thật bất ngờ, hôm nay lại gặp ở đây."
Tần Phong cùng Diễm Tinh cũng đứng lên theo phép lịch sự: "Ngài David." Tần Phong nói xong liền quay sang Rishima gật đầu nói: "Chào phu nhân."
Rishima cũng tươi cười, thấy Tần Phong giống như không để ý nhiều, tâm trang thả lỏng hơn đôi chút: "Chào Tần lão đại, và vị tiểu thư này." Ngày đó bà giúp đỡ Tần Phong thiết kế tòa lâu đài đó.
Cho nên bà biết rất rõ tòa lâu đài đó có kết cấu như thế nào.
Những đường hầm, cơ quan mật đều nắm rõ.
Lúc hắn đến nói chuyện bà đồng ý nhưng bà đã nói rõ bà sẽ giúp hắn, cũng sẽ không tiết lộ một chút nào ra bên ngoài, đổi lại hắn cũng không được phép động đến tính mạng bà.
Có điều bà vẫn sợ Tần Phong sau khi dùng bà xong sẽ không giữ lời mà giết người diệt khẩu, cho nên sau khi tòa lâu đài được xây dựng xong bà cũng chạy mất.
Nhưng Rishima không biết, ngay từ lúc bà ấy bỏ trốn Tần Phong đã biết.
Hắn lại không có ý định giết bà.
Tư liệu về bà mỗi năm hắn đều có, lời hứa đó chỉ cần bà không phạm quy hắn sẽ không động đến bà.
Cho nên hắn cũng không xem tư liệu mà để yên cho bà sống.
Rishima biết về danh tiếng của Tần Phong, lại cũng biết bên người hắn chỉ có một cô gái họ Quách, bà cũng chưa gặp bao giờ.
Vì vậy bà nhầm Diễm Tinh thành Quách Ngọc, ngầm đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Diễm Tinh nhận được ánh mắt quan sát của bà, nụ cười vẫn giữ, gương mặt không có biểu cảm gì gọi là không thoải mái cô nói: "Chào ngài David, chào phu nhân đây, tôi là Triệu Diễm Tinh, tên tiếng anh là Doris.
Rất vui khi được làm quen với hai vị."
Rishima nghe cô giới thiệu không phải là vị tiểu thư họ Quách kia thì trên mặt hơi bất ngờ sau đó lại thu lại.
Bà cười nhẹ: "Vị tiểu thư này này xinh đẹp, giọng nói cũng rất dễ nghe."
"Cảm ơn phu nhân đã khen ngợi." Diễm Tinh cười cười đáp lời.
"Hai vị cũng đến đây ăn, nếu không ngại hay là cùng ngồi ăn với chúng tôi." Tần Phong lên tiếng đề nghị.
David đã chủ động qua đây chào hỏi hắn cũng nên chủ động mời họ ăn cơm.
David quay sang nhìn vợ, thấy Rishima đồng ý ông cũng cười nói: "Vậy làm phiền hai vị rồi." Nói xong ông cùng vợ mình ngồi xuống.
Rất nhanh đồ ăn mọi người gọi cũng đã lên.
Tần Phong và David hợp tác làm ăn đã lâu, chuyện để nói về phương diện làm ăn không ít.
Trong đó Diễm Tinh và Rishima cũng ngồi nói chuyện về gia đình mình và công việc hàng ngày.
Nghe Diễm Tinh nói về gia đình Rishima hơi bất ngờ nói: "Có phải cô thuộc gia tộc họ Triệu không?"
"Đúng rồi ạ, phu nhân biết sao?" Diễm Tinh dù biết trước nhưng trên gương mặt vẫn lộ ra bất ngờ nên có.
Rishima cười gật đầu: "Không lâu trước đây có từng gặp Triệu Đức Hải của gia tộc Triệu thị.
Lại không ngờ có thể gặp được một cô gái xinh đẹp cũng ở gia tộc Triệu thị tại đây."
Nói chuyện với cô gái này khiến bà có cảm giác thoải mái.
Không giống với những cô gái khác, khi biết bà là phu nhân của David một hai đều muốn lấy lòng khiến cho bà mất hứng.
Nhưng cô gái này nói chuyện nhẹ nhàng lại hiểu biết, quan điểm cũng có