Diễm Tinh lấy hơi nói xong, rốt cuộc cũng không dám nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Tần Phong, cô rũ mắt.
Trong căn phòng to lớn đó, không có tiếng nói nào chỉ nghe thấy có tiếng hít thở không khí.
Diễm Tinh bị bầu không khí này làm cho ngột ngạt.
Từng phút từng giây trôi qua bây giờ với cô thật chậm.
Thậm chí cô còn cảm giác hơi thở của người đàn ông đứng trước mặt mình thỉnh thoảng lướt nhẹ qua mặt cô.
Chịu đựng hơn một phút, Diễm Tinh vốn muốn lên tiếng thì Tần Phong rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Hắn chủ động kéo dài khoảng cách giữa hai người, tay đang nâng cằm cô buông ra đưa lên đầu cô xoa nhẹ, giọng nói hắn không nhận ra nửa điểm có vấn đề: "Được rồi, đi ngủ đi.
Lời cảm ơn này của em, tôi nhận."
Diễm Tinh chớp mắt, sau đó bắt lấy tay áo hắn nhẹ giọng: "Chuyện này, anh đừng nói với anh cả." Sau đó ngước đôi mắt trong veo lên nhìn hắn.
"Không ai biết chuyện này?" Tần Phong nhíu mi nhìn Diễm Tinh.
Diễm Tinh chỉ gật đầu không nói.
"Ngoài tôi ra, còn ai biết không?" Hắn hỏi.
Diễm Tinh lại lắc đầu.
"Chuyện xảy ra bao lâu rồi?"
"Cũng...12 năm rồi."
Nghe đến đây mày Tần Phong nhíu càng ngày càng chặt, nhưng hắn không muốn ép cô, đè nén lại tức giận trong lòng hắn điểm nhẹ mũi cô nói: "Được rồi, sẽ không nói với ai.
Giờ em yên tâm đi nghỉ đi."
Lúc này Diễm Tinh mới thả áo Tần Phong ra, nhẹ thở một tiếng sau đó nói: "Vậy em đi ngủ trước.
Phong ca ca ngủ ngon."
Tần Phong gật đầu nói với cô một tiếng "Được." Thấy vậy Diễm Tinh mới đi ra bên ngoài, đóng cửa phòng lại.
Tần Phong nếu đã nói sẽ không cho ai biết chuyện của cô vậy chắc chắn sẽ không nói.
Diễm Tinh yên tâm mà đi về phòng ngủ của mình.
Nhưng người nào đó hiện tại nửa tâm trạng để đi ngủ cũng không có.
Tần Phong ngồi lại xuống ghế, tay trên mặt bàn gõ gõ.
12 năm rồi! Khi đó đúng lúc A Tinh 6 tuổi.
Cũng là khoảng thời gian hắn bắt đầu gặp cô.
Tần Phong từ trong ngăn kéo lấy ra tập tài liệu trước năm 6 tuổi của Diễm Tinh.
Trước năm 6 tuổi A Tinh đối với chú và chị họ vẫn vô cùng thân thiết.
Nhưng từ năm 6 tuổi trở đi thái độ của cô đối với họ hoàn toàn khác.
Không lạnh không nhạt lại cố tình cách xa.
Trong tài liệu này có đợt đầu năm khi A Tinh bắt đầu lên 6 tuổi, cô có được chú hai của mình đưa đi chơi mình sinh nhật, đi một mạch liền 3 ngày.
Sau đó A Tinh về bị ốm nặng một trận, rồi đến sự việc cô suýt bị bắt cóc lần đó.
Có khả năng trong 3 ngày này cô đã gặp chuyện rồi.
Tầm mắt hắn càng ngày càng thâm trầm, nhìn vào dòng chữ cùng chú hai đi chơi ba ngày kia nheo mắt.
Diễm Tinh sau khi thoát khỏi tra hỏi của Tần Phong, về phòng mới dám thở hắt một hơi.
Thật đáng sợ, cũng may hắn không có hỏi thêm gì, nếu không cô cũng không biết nên giải thích thế nào.
Vốn chuyện này xảy ra với cô từ kiếp trước, nhưng kí ức quá kinh khủng liên lụy đến cả kiếp này.
Cũng may thời điểm cô xuyên về đúng năm 6 tuổi.
Nhớ lại trước đó vì đi chơi quá mệt lại nhiễm lạnh nên cô bị ốm.
Đúng thời điểm nằm trên giường dưỡng bệnh cô lại trọng sinh trở về.
Mà ngày đó, Triệu Đức Hải đúng là muốn nhân dịp này khiến sức khỏe của cô yếu đi, cho nên kem lạnh rồi nước ép các thứ không hề hạn chế cô.
Ông ta biết được, ông nội quan tâm tới cô hơn Triệu Lâm Lam.
Lần này kể cả Tần Phong có điều tra cũng sẽ không tra được trong 3 ngày đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
3 ngày này cô không hề đi chơi, chỉ ở lại biệt thư của ông ta ăn uống.
Coi như trong 3 ngày này cô có kí ức tồi với ông ta, cho nên bệnh xong thái độ đối với ông ta hoàn toàn khác đi.
Vuốt vuốt ngực lấy lại bình tĩnh cô mới yên tâm, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi đi nghỉ.
Sáng hôm sau Diễm Tinh tỉnh dậy khá sớm.
5 giờ rưỡi sáng cô đã từ trong mộng tỉnh lại.
Diễm Tinh nằm thế nào cũng không ngủ lại được nữa, cô đứng dậy dứt khoát rời giường.
Thay một bộ quần áo thoải mái rồi xuống nhà đi sân tập bắn.
Từ tòa lâu đài đến sân tập bắn mất khoảng hơn 10 phút đi bộ.
Diễm Tinh không nói với quản gia Ched mà tự đi đến đó, sẵn tiện tập thể dục buổi sáng luôn.
Người ở Tần Gia dậy khá sớm, họ cũng luyện tập rất sớm.
Khi cô đến sân bắn súng thì đã thấy họ ở đây luyện tập rồi.
Mấy ngày hôm nay Diễm Tinh đều dành phân nửa thời gian ở đây luyện bắn cho nên người ở đây đối với cô cũng đã quen thuộc.
Khi thấy cô đến đây, người đứng ở vị trí mà cô hay đứng ngay lập tức lui xuống nhường chỗ cho cô.
Diễm Tinh cười với đó nói cảm ơn.
Người ở đây không phải lúc nào cũng mặc vest đen.
Hình như vì Tần Phong quay trở về nên trước mặt hắn mọi người đều ăn mặc chỉnh tề.
Nhưng những lúc luyện tập này, chỉ hôm đầu tiên cô mới thấy họ mặc vest đen.
Có lẽ vì hôm đó mới diện kiến cô nên họ lười thay, mặc luôn như vậy để tập luyện.
Còn mấy ngày sau đều là bộ dáng quần áo phù hợp với công việc luyện tập.
Cô nâng súng bắt đầu công việc luyện bắn.
Mấy ngày hôm nay luyện tập cô đã quen thuộc hơn với việc cầm súng.
Trong vòng một tiếng đã có thể bắn được 3 phát trúng hồng tâm, và không có phát súng nào dưới 7 điểm.
Nhưng hôm nay trạng thái của cô có vẻ không tốt, bắn trượt ra ngoài bia đến 3 lần lại không thể bắn được phát nào trúng hồng tâm.
Mày Diễm Tinh nhíu lại thành một đường.
Cô đặt khẩu súng xuống, hít một hơi điều chỉnh lại tâm trạng rồi lại nâng lên.
Những người có mặt tại đây đều nhìn ra trạng thái của Diễm Tinh.
Trong lòng cô từ sáng đến giờ không yên.
Cô muốn mượn việc luyện bắn này mà đ è xuống nhưng không ngờ nó còn làm cô phiền hơn.
Tay cầm súng của cô hiện tại đã có một lớp mồ hôi.
Cô mím môi, nhắm bắn, bóp cò, viên đạn bắn vào điểm số 6.
Đang Lúc Diễm Tinh muốn bỏ súng xuống nghỉ một lát thì người cô rơi vào một lồ ng ngực rắn chắc.
Mùi hương quen thuộc bay vào mũi cô.
Một bàn tay mạnh mẽ có lực cầm lấy bà tay đang cầm súng của cô, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Ngày đầu tiên tôi đã dạy em cái gì?"
Nghe được giọng nói này, không biết sao tâm cô bỗng bình tĩnh lại.
"Hít sâu." Giọng nói của Tần Phong một lần nữa truyền vào tai cô.
Diễm Tinh không nói gì chỉ làm theo, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.
"Ngắm cho chuẩn."
Đôi mắt Diễm Tinh hiện tại chỉ có bình lặng, cô ngắm bắn đến vị trí màu đỏ trên bia bắn kia, bóp cò.
Viên đạn xuyên qua vị trí màu đỏ bắt mắt ở chính giữa.
Tần Phong lúc này mới buông tay, để cô tự bắn.
Mấy phát sau có một phát trúng hồng tâm, còn lại đều trên 8 điểm.
Khóe miệng Diễm Tinh cong lên, trong mắt cũng ẩn hiện sự vui vẻ.
Lúc này cô mới hài lòng đặt khẩu súng xuống, hướng Tần Phong chào: "Phong ca ca, sớm."
Tần Phong "Ừ." một tiếng, nhìn cô từ trên xuống dưới.
"Không ngủ được sao?" Trong giọng nói của hắn nhận rõ được quan tâm đ ến cô.
Những người còn lại trong phòng này từ nghe được lời nói dịu dàng này, suýt nữa thì bắn lệch tâm.
Nhưng cũng may, vì đã được huấn luyện nên sửng sốt chỉ tồn tại trong vòng một giây, sau đó mọi người lại tiếp tục tập bắn, giống như vừa rồi cái gì cũng không nghe thấy.
Diễm Tinh gật đầu: "Vâng, có lẽ do chưa quen với múi giờ nên giấc ngủ có chút đảo lộn."
Tần Phong nhìn cô, lấy tay thay cô gạt đi một giọt mồ hôi đang chay dọc xuống sau đó nói: "Tập luyện lâu rồi, giờ về ăn sáng đi.
Sau đó tôi dẫn em đi chơi một chút."
Diễm Tinh nghe được đi tham quan ngay lập tức cười tươi gật đầu đáp ứng, cùng với Tần Phong trở về lâu đài.
Những người nhìn thấy một màn này dù ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng đều đã ngầm biết, vị trí phu nhân của nơi đây đã tìm được chủ nhân rồi.
Diễm Tinh không biết Tần Phong đứng đó xem cô bắn súng bao lâu, lại cũng không muốn hỏi.
Về đến lâu đài, cô lên tắm rửa qua một chút rồi xuống ăn sáng.
Vì lúc nãy hơi căng thẳng, cả người cô đầy mồ hôi khiến cô có hơi khó chịu.
Ăn sáng xong, Tần Phong nói cô đi thay quần áo, hắn đợi cô ở dưới nhà.
Diễm Tinh lên tầng, thay một bộ quần áo thoải mái, bên ngoài khoác thêm áo bông, môi thoa một lớp son mỏng.
Tiểu Mỹ bên cạnh giúp cô chính sửa lại hành lý