Diễm Tinh khi lên xe thấy Tần Phong ngồi trong xe ngả đầu ra đằng sau, mắt thì nhắm lại.
Cô đoán là Tần Phong mệt nên mới nằm ngủ như vậy.
Cho nên khi lên xe cô cố gắng không gậy ra động tĩnh lớn, làm phiền đến giấc ngủ của hắn.
Đi làm ở tập đoàn còn phải đến đây đón cô, từ lúc hắn nhắn tin đến lúc cô ra ngoài này cũng phải gần 30 phút.
Vậy mà hắn thật sự đợi cô 30 phút để đón cô.
Người anh trai vô tình có được này thật tốt.
Cô ngồi trên xe, nhìn hắn hơi thất thần một chút.
Cô hiếm khi nhìn thấy Tần Phong trong bộ dáng này.
Hiện tại nhắm mắt nên trên gương mặt hình như vơi bớt vài phần lạnh lẽo, tăng thêm mấy phần nhu hòa.
Diễm Tinh chớp mắt cảm thán, quả nhiên là cực phẩm nhan sắc.
Về sau không biết ai có thể lấy được người này đây, ngồi nhìn không cũng đã đủ no rồi, chậc chậc.
Nhìn thêm một chút, Diễm Tinh mới quay đầu, mở điện thoại lên bắt đầu nghịch.
Trong lúc đó, mí mắt của Tần Phong hơi rung nhẹ nhưng mắt hắn không mở ra.
Thật ra từ lúc Diễm Tinh vào xe hắn đã tỉnh.
Nhưng vì hơi mệt nên không muốn mở mắt.
Đến lúc hắn chuẩn bị mở mắt ra thì cảm nhận được một ánh mắt nào đó đang nhìn chằm chằm.
Trên xe này, ngoại trừ cô gái nhỏ của hắn thì làm gì có ai dùng ánh mắt như vậy nhìn hắn đây, cho nên hắn không mở mắt nữa, hắn muốn xem cô định làm gì.
Có điều ánh mắt của cô gái nào đó quá trực tiếp khiến cho hắn có chút thất thố, hơi thở có chút khó nhọc, cả người giống như có ngọn lửa bùng lên.
Đến khi không còn cảm nhận thấy ánh mắt đó nữa hắn mới thở nhẹ một hơi.
Cô gái này đúng là có khả năng dày vò hắn.
Diễm Tinh vốn không hề hay biết mình vừa làm hành động khiến cho ai đó ngồi bên cạnh cảm thấy không thoải mái.
Cô nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay, không biết đã nhìn thấy cái gì, khóe miệng cô khẽ cong lên.
Sau khoảng 20 phút chiếc xe cũng dừng lại trước Trừng Viên.
Tần Phong lúc này mới mở mắt, đôi mắt hắn không có chút nào giống vừa mới ngủ dậy, sáng quắc nhìn cô.
Diễm Tinh bị ánh mắt của hắn làm cho giật mình.
Tần Phong chưa bao giờ dùng ánh mắt này nhìn cô.
Có phải cô làm gì khiến hắn khó chịu không nhỉ? Nghĩ nghĩ, rốt cuộc Diễm Tinh cũng tìm ra nguyên nhân.
Chắc là do cô để hắn đợi ở ngoài 30 phút nên hắn mới như vậy chăng? Nhưng cô cũng đâu bắt hắn đợi cô đâu, con người này thật kì cục.
Nghĩ thì nghĩ thế nhưng Diễm Tinh vẫn treo nụ cười giả lả, lấy lòng gọi: "Phong ca ca, anh dậy rồi a."
Tần Phong "Ừ." nhẹ một tiếng sau đó nhìn cô hỏi: "Chưa ăn trưa đúng không?"
"Vâng, còn chưa ăn." Diễm Tinh gật đầu nói.
"Vậy ăn trưa trước rồi tập bắn súng."
"Vâng." Diễm Tinh vui vẻ đáp ứng.
Hai người một trước một sau bước ra khỏi xe.
Tần Phong đợi cô xuống xe hẳn mới cùng cô bước vào trong nhà.
Lúc này dì Trần đã bày đồ ăn trên bàn rồi.
Tần Phong cùng Diễm Tinh ngồi vào bàn ăn.
Như thường lệ, hắn ngồi ăn vẫn thường gắp đồ ăn cho Diễm Tinh.
Không biết có phải hôm qua không ăn nhiều hay đồ ăn dì Trần nấu ngon mà hôm nay Diễm Tinh ăn nhiều thêm một chút.
Còn ăn hết được chỗ đồ ăn mà Tần Phong gắp cho cô.
Thấy hôm nay Diễm Tinh ăn nhiều hơn thường ngày, Tần Phong cũng gắp thêm cho cô chút đồ ăn.
Cô gái này hơi gầy, cần phải bồi bổ nếu không về sau sẽ không có sức cùng hắn lăn lộn.
Không biết nếu Diễm Tinh nghe được những lời này cô có còn ăn vào nữa hay không.
Ăn uống xong, Diễm Tinh cũng không ngay lập tức đi tập bắn súng mà ngồi nghịch điện thoại ở phòng khách một chút, uống nước ép dì Trần làm.
Còn Tần Phong thì nói hắn có chút việc, lên xử lý công việc xong sẽ dẫn cô đến nơi tập bắn.
Khoảng 1 tiếng sau Tần Phong xuống nhà, trên người hắn cũng không mặc bộ âu phục như bình thường nữa.
Hay thay một bộ đồ thể thao thoải mái, nhìn Diễm Tinh nói: "Đi thôi, tôi đưa em đến sân tập bắn."
Diễm Tinh gật đầu cười, tắt điện thoại rồi nhanh chân đi theo Tần Phong.
Lúc đầu cô còn tưởng cô sẽ đến sân tập bắn của Tần Gia, nhưng hóa ra cô luyện tập ở ngay trong Trừng Viên.
Tần Phong đưa cô ra sân sau, nơi đó vốn chỉ là một vườn cây, bây giờ giữa sân đã có bia tập bắn, bàn rồi ghế ở đó, còn có một khẩu súng cô thường tập đang nằm ngay ngắn trên bàn.
Diễm Tinh quay đầu nhìn Tần Phong, có chút nghi ngờ hỏi: "Tập ở đây ạ?"
"Đúng vậy."
Dừng một chút hắn nói thêm: "Vốn định cho em tập ở một chỗ khác nhưng nơi đó hơi tối.
Khi nào đã tập nhuần nhuyễn với ánh sáng rồi thì tôi sẽ đưa em đến chỗ đó luyện tập phản xạ và luyện tập nghe tiếng động trong bóng tối."
Diễm Tinh gật đầu xem như đã hiểu rồi cô đi lên cầm lấy cây súng bắt đầu luyện tập.
Tần Phong thì ngồi trên ghế gần đó, theo dõi cô luyện tập.
Diễm Tinh cứ vậy luyện bắn súng cả buổi chiều dưới ánh mắt của Tần Phong.
Được Tần Phong chỉ dẫn, và hình như kèm theo một chút may mắn Diễm Tinh học rất nhanh.
Nhìn kết quả luyện tập hôm nay, không quá tệ.
Đến lúc rời khỏi Trừng Viên đã xẩm tối rồi.
Diễm Tinh liền mau chóng muốn về nhà.
Hôm nay anh cả và anh hai cô đều trở về, cô muốn cùng họ ăn tối.
Tần Phong cũng biết vậy nên đưa cô về.
Diễm Tinh vừa vào nhà đã thấy anh cả mặc bộ đồ ở nhà ngồi trong phòng khách.
Dạo này là dịp cuối năm, công việc cũng bận rộn hơn nhiều.
Diễm Tinh cùng anh cả và anh hai đã lâu chưa được ngồi cùng ăn cơm.
Nhìn anh cả ngồi đó cô liền chạy tới, làm nũng ôm lấy tay anh: "Anh cả, A Tinh rất nhớ anh nha~"
Hạo Hiên thấy em gái như vậy, ánh mắt cưng chiều xoa đầu cô: "Anh cả cũng nhớ A Tinh.
Dạo này công việc vẫn ổn chứ?"
"Vẫn ổn ạ.
À, em thuyết phục được kiến trúc sư Rishima rồi." Diễm Tinh cười cười đem tin tức nói cho Hạo Hiên.
"Tần Phong nói rồi.
Em gái anh rất giỏi, có thể thuyết phục được bà ấy.
Nhờ A Tinh mà anh bớt thêm được một việc." Hạo Hiên bật cười nhìn em gái mình.
Đúng lúc này trên tầng truyền đến giọng nam, trong đó pha trộn chút ghen tị: "Thế nào, anh cả về rồi liền quên anh hai có đúng không?"
Diễm Tinh cười cười, nhanh chân chạy đến ôm Tuấn Khải một cái nói: "Không hề nha.
Cũng rất nhớ anh hai."
"Vì em biết điều nên tha cho em lần này." Tuấn Khải gõ nhẹ trán cô nói.
"Anh hai, chuyện của Nhu Nhi là thế nào vậy ạ?" Diễm Tinh sau khi đợi Tuấn Khải ngồi xuống ghế mới lên tiếng hỏi.
"Đợt này Triệu Thị chúng ta đấu thầu mảnh đất chính phủ đưa ra.
Giản thị và Mã thị là hai tập đoàn hợp tác với chúng ta lần này.
Cho nên ngày đó anh đi gặp Giản lão gia cùng Mã lão gia bàn công việc.
Giản tiểu thư hôm đó cũng đi theo.
Nhưng khi về cô ấy nói cô ấy muốn đến một nơi rồi mới về.
Lúc đầu anh cũng không để ý, nhưng sau đó lại nghĩ dù sao cũng là bạn của em.
Cho nên muốn đưa cô ấy đến nơi đó.
Giản tiểu thư cũng không từ chối, nói ra địa điểm với anh.
Anh đưa cô ấy đến nơi đó, thời gian khi đấy đã muộn.
Anh có chút không yên tâm nên muốn ở lại đợi người cùng cô ấy.
Nhưng Giản tiểu thư không đồng ý nói rằng chốc nữa cô ấy có người đưa về, anh cũng không kiên quyết tiếp tục nói tài xế lái xe về.
Nhưng đi được một nửa lại thấy cô ấy quên túi xách trên xe nên anh quay lại.
Đến lúc quay lại cô ấy đã nằm ở đó rồi.
Vùng đó là khu công trình, cho nên bình thường cũng không ai tới."
Diễm Tinh nghe đến đây, mày nhíu chặt.
Nếu không phải anh hai một lần nữa quay lại, thì sợ rằng Nhu Nhi đã sớm bỏ mạng rồi.
Hạo Hiên ngồi một bên nhìn lên, quả nhiên thấy em gái thay đổi sắc mặt.
Với tính tình của A Tinh, có lẽ đã tìm hiểu về vụ này rồi.
Anh không nhanh không chậm lên tiếng: