Ba người đứng trước mặt Tần Phong run như cầy sấy, lắp bắp nói không nên lời.
Tần Phong nhìn vậy thì nhíu mày, giọng nói trầm thấp kèm theo vẻ không kiên nhẫn: "Tôi ngồi đây không phải để nhìn mấy người run rẩy."
Họ cũng không muốn run đâu, nhưng bá khí từ người nào đó tỏa ra quá mạnh, họ không thể kiềm chế được sự kinh hoảng trong lòng.
Nhưng họ biết, nếu họ còn không nói gì, người trước mắt này chắc chắn sẽ động thủ.
Người đàn ông đứng giữa lên tiếng, dù đã cố gắng kiềm chế nhưng run rẩy trong giọng nói vẫn không thể che giấu được: "Tần thiếu, mong người cho chúng tôi thêm một cơ hội, chúng tôi sẽ sửa chữa lỗi lầm của mình ạ."
"Cho mấy người cơ hội?" Tần Phong cười một tiếng giống như đang nghe chuyện gì đó rất khôi hài.
"Vậy nấy người định sửa chữa lỗi lầm bằng cách nào?" Ngón tay Tần Phong gõ gõ lên bàn.
Theo từng nhịp gõ của hắn, tim bọn họ cũng đập nhanh theo một phần.
Họ sai rồi, thật sự sai rồi.
Lúc Tần Phong bị điều sang Mỹ, lại vì lời nói của Tần Lâm, họ liền nghĩ Tần Phong lần này không ổn rồi, sẽ không thể quay về nên mới làm theo ý Tần Lâm.
Ai ngờ đâu vị này vừa về, chức tổng giám đốc trong tay Tầm Lâm liền bị moi ra chứ.
Jason đứng bên cạnh Tần Phong mặt vẫn không cảm xúc nhưng trong lòng sớm đã mặc niệm cho 3 người trước mặt này.
Ở đằng sau lưng thiếu gia giở trò, còn đòi chuộc lỗi làm gì có chuyện nào hời như vậy.
Huống chi tâm trang của thiếu gia hôm nay một chút cũng không gọi là tốt.
Buổi sáng thì còn đỡ, nhưng đến buổi trưa nghe được tin tức từ chỗ Triệu tiểu thư, cả người như trầm xuống mấy độ khiến hắn khó thở theo.
Hiện tại thiếu gia bắt được ba người này, nào có thể để họ qua dễ dàng như vậy.
Quả nhiên Jason đi theo Tần Phong bao nhiêu lâu, với phong cách hành xử của hắn hiểu rõ nhất.
Tần Phong chưa đợi ba người kia lên tiếng đã nói: "Nếu muốn đi theo Tần Lâm, tôi sẽ giúp mầy người đi theo hắn một cách đúng nghĩa." Nói xong hắn quay sang Jason, lạnh nhạt thả thêm một câu: "Đuổi việc, nếu đã là người của Tần Lâm thì không nên nhận lương từ tôi.
Trừ Tần Lâm ra, không để bất kì ai nhận họ về nếu không đừng trách Tần Phong tôi tàn nhẫn." Ba người kia nghe Tần Phong nói vậy, cả người mềm nhũn ngã xuống, miệng không ngừng cầu xin.
Jason cúi đầu thưa một tiếng, nói gì đó qua tai nghe.
Còn chưa đợi Tần Phong lên tiếng, từ bên ngoài đã có mấy người mặc vest đen đi vào nhanh chóng đưa ba người kia ra ngoài, tránh làm Tần Phong ngứa mắt.
Đáy mắt Tần Phong lúc này lạnh lẽo đến cực độ, ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm vào cô gái cười tươi trong bức ảnh, hắn gằn giọng: "Vật nhỏ, em thật không ngoan chút nào." Nhưng hắn không nỡ ra tay với cô, không nỡ dọa đến cô.
Còn người khác, thì hắn không chắc.
Trưa nay vệ sĩ gửi cho hắn một bức ảnh của cô.
Trong bức ảnh, người con gái tươi cười dịu dàng với người con trai ngồi trong xe.
Ánh nhìn vào khiến ngọn lửa ghen trong người bùng cháy.
Jason thấy thiếu gia nhà mình bất thường, nhanh chóng co cẳng chạy mất.
Trên đời này, không ai có thể giết hắn ngoại trừ người đang ngồi trong văn phòng kia, quá đáng sợ.
Nếu nói người suy nhất trên trái đất có thể làm thiếu gia tức đến mức này mà thiếu gia vẫn có thể dung túng cho vậy chỉ có một mình Triệu tiểu thư mà thôi.
Mà người gây nên ngọn nguồn cơn giận của Tần Phong hiện tại vẫn chưa biết gì cả.
Cô đang trên đường đến Trừng Viên.
Tần Phong nói với cô rằng cô có thể đến đó luyện bắn bất cứ lúc nào cô muốn.
Diễm Tinh vô cùng vui vẻ, cô rất muốn có một khẩu súng chế tác riêng cho cô nha.
Ở một nơi khác, tại nơi mafia Nga hoạt động.
Một chiếc siêu xe thể thao màu trắng mang thương hiệu Bugatti Centodieci chạy như bay trong gió, chặn đầu chiếc xe Mercedes Maybach Exelero.
Chiếc xe Mercedes vì bất ngờ gặp vật cản không khỏi phanh gấp.
Từ trong xe Bugatti, một người đàn ông điển trai bước ra.
Trên người hắn mặc một bộ tay trang màu trắng, trông lịch lãm nhưng lại rất thần bí.
Hắn ta nhếch môi, châm một điếu thuốc đi đến chiếc xe Mercedes kia, cười như không cười nói: "Lucas lão đại, không muốn xuống xe nói chuyện với tôi một chút sao?"
Cửa kính trên xe mở ra, lộ ra khuôn mặt người đàn ông, người này ngoài 30 tuổi, bộ dáng rất đẹp, cặp mắt màu xanh đang trừng lên nhìn người trước mặt, giọng nói rít qua kẽ răng: "Anh muốn làm gì?"
"Đơn giản thôi, tôi muốn lô hàng của tôi." Người đàn ông đó dựa người vào chiếc xe sang trọng, thả ra một làn khói mờ, thản nhiên nói.
Cả người hắn đứng trong bóng đêm, dù mặc bộ âu phục màu trắng nhưng trông hắn giống như ma quỷ từ địa ngục bước ra.
Lão đại Lucas giống như nghe chuyện hài, cười khẩy một tiếng: "Chỉ bằng vào cậu? Cậu không biết sao? Quy tắc của chúng ta, lô hàng vào tay ai lừ của người đấy.
Hiện tại, lô hàng đang nằm trong tay tôi!"
"Ồ, vậy sao?" Người đàn ông có cười nhẹ, lại nhả ra một làn khói, sau đó hắn đứng thẳng người lên, thả điếu thuốc trên tay xuống, ngữ khí bình thường "Ồ" lên một tiếng.
"Nếu cậu có bản lĩnh, vậy thì tự đến mà cướp đi." Lão đại Lucas cười lớn, trong giọng nói mang theo sự khinh miệt rõ ràng.
"Nếu Lucas lão đại đã nói thế, vậy tôi cũng không khách khí nữa." Hắn ta nhếch môi.
Vừ dứt lời, người ngồi bên trên trong chiếc xe Mercedes kia hốt hoảng nói: "Lão đại, lô hành của chúng ta...bị cướp rồi!"
"Sao cơ?" Người đàn ông đó nhoài người lên nắm lấy cổ áo hắn hỏi lại, ngữ điệu mang theo phần không tin.
"Dạ, lô hàng bị cướp mất rồi, do Death làm."
"Không thể nào, tuyến đường đó..." Lucas lão đại có vẻ như không tin vào tai mình lẩm bẩm, sau đó hắn nhướng mày nhìn về phía người đàn ông kia, trong mắt hiện lên vẻ ẩn nhẫn cùng không cam lòng gằn từng chữ: "Agares, rốt cuộc cậu muốn làm gì!"
"Tôi chỉ muốn cướp lô hàng của anh thôi, đâu cần giận dữ như vậy.
Anh xem, khi anh cướp hàng của chúng tôi, chúng tôi cũng đâu có biểu cảm gì đâu." Người tên Agares cười cười, rồi quay đi làm một động tác chào với Lucas lão đại.
Trước khi lên xe hắn còn nói ra một câu: "À, tôi quên nói, nếu Lucas lão đại không về sớm, e rằng địa bàn Lucas lão đại mới giành được cũng sẽ thuộc về Death đấy.
Nếu thiếu vũ khí thì cứ tìm đến tôi, Death hoan nghênh Lucas lão đại bất cứ lúc nào."
Nói xong, không đợi Lucas lão đại có phản ứng hắn đã lên xe rồi lái xe chạy mất.
Người đàn ông này chính là Kỷ Dạ Hàn, một trong 3 người đứng đầu của Death, thiếu chủ của tổ chức sát thủ nổi tiếng thế giới.
Hắn nhìn qua gương chiếc hậu, môi nhếch lên một nụ cười lạnh, bấm điện thoại trong xe.
Chốc lát sau, một giọng nói không cảm xúc vang lên: "Giải quyết xong rồi!"
"Xong rồi." Kỷ Dạ Hàn cười một tiếng, khinh thường nói.
Tần