Diễm Tinh trong lòng căng thẳng, nhưng bên ngoài cô vẫn giữ bộ dáng bình thường, cười nói: "Sao có thể chứ, em còn đang đợi quà của Phong ca ca mà, sao có thể trốn ca ca chứ."
Tần Phong cười một tiếng: "Tốt nhất là như những gì em nói." Trong giọng hắn mang theo nguy hiểm khiến Diễm Tinh cảm thấy trò mèo của cô không thể qua nổi mắt hắn.
Tay Tần Phong miết nhẹ trên má của cô, xúc cảm dưới tay mềm mại lại mát lạnh khiến Tần Phong có chút dịu đi: "Nếu để tôi biết em đang trốn tôi, hậu quả thế nào, tôi cũng không nắm chắc được đâu."
Mi mắt Diễm Tinh run nhẹ "Hắn biết!"
Đôi mi dài, đen cong vút của cô khẽ chớp, Tần Phong từ trên nhìn xuống, giống như có vô số chiếc lông vũ đang cào vào lòng hắn.
Hắn đưa tay ôm Diễm Tinh vào trong ngực, đưa cô đến chiếc ghế dài trong phòng ngồi xuống xem đấu giá.
Diễm Tinh ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, mắt đưa ra bên ngoài nhìn sàn đấu giá vẫn đang hăng say ra giá dưới kia.
Cuối cùng chiếc váy và bộ trang sức được bán với giá 250.000 USD
Bộ cuối cùng, chính là bộ đồ bằng da bó sát thân thể.
Đây là bộ đồ khiến mọi người sôi nổi nhất.
Vừa lạ lại vừa đẹp, sao có thể không thích.
Diễm Tinh cũng thích bộ đồ này nhất, cô có chút không nỡ buông tay.
Đôi mắt đen lấp lánh như chứa đựng ngàn vì sao trên trời của cô chăm chú nhìn xuống, xem rốt cuộc bộ trang phục này sẽ thuộc về ai.
Ở bên dưới mới hô được một cái giá, thì ở trên tầng hai, giọng nam truyền vào tai tất cả mọi người nơi đây.
"100.000 USD."
Diễm Tinh giật mình.
Bộ đồ bằng da này của cô giá khởi điểm có 50.000 USD mà thôi, người này hô cao vậy.
Nhưng khi nhìn đến người hô giá, Diễm Tinh đứng người, cô quay sang nhìn Tần Phong, thấy hắn cũng đang nhìn mình.
Diễm Tinh không chống chọi được với ánh mắt của hắn, cô cụp mi nhẹ giọng nói: "Phong ca ca, nếu anh thích, em có thể may một khác cho anh, không cần đấu giá, rất tốn tiền."
Người bên ngoài hô giá là Jason.
Anh theo lệnh của thiếu gia, bộ trang phục này phải lấy cho bằng được.
Mà Jason cũng là một nhân vật có tiếng trong giới.
Anh là người thân cận nhất với Tần thiếu của Tần gia.
Hiện giờ thấy anh hô giá muốn bộ đồ kia, hô một lần liền tăng lên mấy chục USD, họ đều hiểu được, Tần thiếu muốn bộ đồ này.
Mà ở trong phòng bao, Tần Phong nâng mặt Diễm Tinh lên, cười nói với cô: "Sợ tôi tốn tiền?" Tay ôm bên eo cô từ nãy đền giờ vẫn chưa buông ra của hắn siết chặt thêm đôi chút, giống như muốn khảm cô vào trong người mình.
Diễm Tinh gật đầu.
Cô nào dám để hắn đấu giá trong buổi đấu giá của cô chứ.
Nhưng hắn mua bộ đồ đó cho ai nhỉ? Quách Ngọc? Trong đầu Diễm Tinh hiện lên một cái tên.
Nhưng ngay tức khắc đáy lòng cô dâng lên khó hiểu, nếu hắn thật sự quan tâm Quách Ngọc như vậy, thế ngày đó...
"Không tốn." Tần Phong cười, miết nhẹ khóe môi cô nói.
Nhìn thấy ngón tay cái của mình có một dấu son nhàn nhạt, ý cười trong mắt Tần Phong lại càng rõ nét.
Chỉ trong chốc lát, bộ trang phục bằng da đã có chủ, trong chốc lát, bộ trang phục được đưa đến trên phòng cho Tần Phong.
Vy Hân nhìn người đàn ông đang tự nhiên ôm lấy tiểu thư nhà mình, ánh mắt lướt qua ngạc nhiên nhưng cô vẫn bình tĩnh cầm khay đựng trang phục đến, cúi đầu nói: "Tần thiếu, đây là bộ trang phục mà ngài vừa đầu giá ạ."
Tần Phong gật đầu, không nói câu gì.
Jason đứng bên cạnh đã nhanh chóng nhận lấy cái khay từ tay Vy Hân đến.
Vy Hân biết mình đã không còn việc gì, liền cung kính cúi đầu đi ra bên ngoài.
"Người của em huấn luyện, quả nhiên có chút phong thái hơn người khác." Tần Phong lạnh nhạt lên tiếng.
Diễm Tinh cười nhẹ: "Phong ca ca quá khen rồi."
"Bộ đồ này, tôi đấu giá cho em.
Em lấy về đi."
"Cho em? Vì sao?" Diễm Tinh kinh ngạc nhìn hắn.
"Cảm thấy nếu nó mặc trên người của người khác đều không ra gì, chỉ có em mới thích hợp." Tần Phong nhếch mày nói, ngữ điệu thản nhiên.
Diễm Tinh trợn mắt, nhưng rốt cuộc cũng không thể làm gì hơn.
Cô mang theo bộ đồ trở về.
Đúng là cô cũng có chút xót xa khi mang nó đi đấu giá.
Bộ đồ này là bộ đồ cô ưng ý nhất.
Trong lòng Diễm Tinh bất giác dâng lên chút vui vẻ.
Đưa Diễm Tinh đến nhà xong Tần Phong mới
trở về Trừng Viên.
Nhìn ngón tay dính son môi của cô, Tần Phong nâng môi xoa nhẹ đầu ngón tay với nhau, tâm trạng của hắn lúc này có vẻ khá tốt.
"Thiếu gia, Tần Lâm có hành động mới rồi ạ." Jason hơi liếc mắt qua gương chiếu hậu, nhìn vẻ mặt của Tần Phong lên tiếng.
"Ồ, hắn làm gì." Tần Phong cười nhẹ, đem ngón tay dính son của Diễm Tinh đặt lên khóe môi mình, con ngươi lóe sáng.
"Tần Lâm đang muốn đi đường tắt giúp dự án này thành công hơn ạ.
Hắn định chia nửa lợi nhuận với bên Ngu gia.
Muốn Ngu gia giúp đỡ hắn một tay ạ." Jason ngồi bên trên cười nửa miệng nói.
Tần Lâm này đúng là một kẻ ngu ngốc.
"Cứ để mặc hắn, đợi đến khi thời cơ tốt rồi hãy ra tay." Tần Phong lười biếng nói.
Hiển nhiên từ lời nói của hắn cho thấy hắn đối với Tần Lâm không hề xem trọng một chút nào.
Người khiến Tần Phong hắn vắt óc suy nghĩ chỉ có cô gái đang ở Triệu gia kia.
Buổi đấu giá diễn ra vô cùng suôn sẻ, nhưng thông tin về buổi đấu giá đó cũng nhanh chóng được công khai ra bên ngoài.
Ai ai cũng bất ngờ trước việc Tần thiếu đấu giá bộ trang phục cuối cùng, nhưng điều này không quá mức khó tin.
Trong mắt họ, Tần thiếu cùng Quách nhị tiểu thư của Quách gia đã là một đôi.
Có lẽ lần này Tần thiếu muốn đấu giá bộ trang sức kia về cho người đẹp mà thôi.
Diễm Tinh được mấy ngày thư thái tự do, đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Cuối tuần, cô có một buổi liên hoan cùng với lớp, hay nói đúng hơn là một buổi liên hoan dành cho Lưu Hạo.
Diễm Tinh đương nhiên phải đi, không những thế còn phải kéo theo Triệu Lâm Lam đi cùng.
Mục đích của cô chính là để Triệu Lâm Lam thích Lưu Hạo.
Mà để kéo Triệu Lâm Lam đi lại vô cùng đơn giản.
Cô ta bên ngoài trông như thông minh lạnh lợi nhưng thực chất lại là người rất dễ bị dụ, khích một chút là cô ta đã có thể tự chui đầu vào bẫy.
Huống hồ cô ta từ bé đã thích cướp đồ của cô, giờ chỉ cần truyền đến tai cô ta rằng cô có ý với Lưu Hạo, đương nhiên Triệu Lâm Lam sẽ tìm mọi cách để đến gặp mặt người cô để ý rồi.
Không ngoài dự đoán của Diễm Tinh.
Sau khi cô đến được một lúc Triệu Lâm Lam cùng bạn cô ta cũng tới.
Đây là lần hiếm hoi Triệu Lâm Lam chịu đứng chung một chỗ với Diễm Tinh khi ở bên ngoài.
Cơ bản là vì cô ta vốn cũng là một cô gái rất đẹp.
Nhưng khi đứng bên cạnh Diễm Tinh, sức chú ý của mọi người sẽ không ở trên người cô ta, mà là trên người Diễm Tinh.
Cho nên cô ta ít khi đi chung với Diễm Tinh khi ra ngoài.
Hôm nay cô ta mặc một chiếc váy xẻ ngực màu xanh sẫm, để lộ ra đường cong mỹ miều cùng vòng một đầy đặn.
Khác hẳn với Diễm Tinh, hôm nay cô chỉ mặc một chiếc váy màu cam đất chiết eo, khoe khéo vòng eo nhỏ nhắn.
Trên eo đeo một chiếc đai bằng ngọc trai, nhìn cô vừa quyến rũ lại vừa ngây thơ khó ai có thể rời mắt khỏi cô được.
Triệu Lâm Lam đi đến bên cạnh Diễm Tinh, giả bộ như tình cờ gặp, nét cười giả tạo hiện trên gương mặt của chị ta: "A Tinh, em cũng ở đây sao?"
Khoảnh khắc hai người đứng chung một chỗ vẫn không thể tránh được mọi người âm thầm so sánh.
Gì thì gì Diễm Tinh vẫn cao hơn một bậc, phong cách thân thiện lại vẫn cao quý của cô áp đảo Triệu Lâm Lam hoàn toàn dù cô ta có cố gắng ăn mặc hay trang điểm như thế nào đi nữa.
Diễm Tinh mỉm cười nhẹ nhàng, phối hợp với chị ta, trên mặt cô lộ vẻ bất ngờ: "A, chị Lam Lam, chị cũng đến đây sao? Hôm nay lớp em có buổi liên hoan ở đây."
"Liên hoan sao? Nghe vui vậy, chị có thể tham gia được hay không?" Triệu Lâm Lam cười vui vẻ nói.
"Cái đó..." Diễm Tinh quay sang mấy bạn học trong lớp mình như hỏi ý kiến.
"Đương nhiên được rồi, càng đông càng vui mà." Những người khác trong lớp tươi cười nói.
Họ đều biết mối quan hệ của hai chị em họ này tương đối tốt.
Không nói đến những cái khác, quan hệ ngoài mặt của Diễm Tinh và Triệu Lâm Lam duy trì khá tốt.
"Chị họ, được nha, chị ở đây cùng bọn em cho vui." Đôi mắt Diễm Tinh lấp lánh nhìn Triệu Lâm Lam, giống như cô rất mong Triệu Lâm Lam ở lại đây chơi cùng cô.
"Vậy thì tốt quá, làm phiền các bạn rồi." Triệu Lâm Lam cũng không ngượng ngùng, lập tức kéo ghế bên cạnh Diễm Tinh ngồi xuống, sẵn tiện còn kéo theo bạn cô ta ngồi cùng luôn.
Đây là một vị tiểu thư trong gia tộc nhỏ, không nhiều tiếng tăm nhan sắc cũng bình thường không có gì nổi trội.
Triệu Lâm Lam chọn cô ta làm bạn thân, e là muốn mượn cô ta làm nền cho bản thân mà thôi.
Điên Tinh ngồi bồi Triệu Lâm Lam một lát, đến lúc cô cảm thấy bản thân sắp giả bộ hết nổi thì may mắn Diệu An cũng đến.
Diễm Tinh nhìn cô như vị cứu tinh, hai mắt sáng long lanh, gọi: "An An."
Diệu An mới đến đã bắt gặp ánh mắt của Diễm Tinh, đuôi mắt miết nhẹ đến phía Triệu Lâm Lam hiểu được đôi phần tình hình hiện tại, cô mỉm cười đến cạnh Diễm Tinh: "A Tinh, cậu đến sớm thật nha."
Cô đến nói chuyện với Diễm Tinh, coi như Triệu Lâm Lam ngồi bên kia không tồn tại.
Mà Triệu Lâm Lam thấy Diệu An đến trong lòng cũng thở ra một hơi, cô ta quay đầu nói chuyện với bạn của mình.
Cô ta thật sự không muốn nói nhiều cùng Diễm Tinh tí nào.
Lát sau, Lưu Hạo cũng đến, hôm nay hắn ta mặc một bộ quần áo thường ngày, khác hẳn với áo sơ mi và quần âu như khi đi dạy.
Trên người hắn hiện tại rũ bỏ đi vẻ nghiêm túc khi đứng lớp, lại thêm mấy phần thân thiết.
Ngay lúc Triệu Lâm Lam nhìn thấy hắn, hai mắt cô ta đã sáng lên, người này rất hợp ý cô ta.
Diễm Tinh đương nhiên cũng nhận ra điều đó, ánh mắt cô hiện lên ý cười, ngay lúc chạm mặt với Lưu Hạo, cô e thẹn cúi đầu xuống làm bộ như không thấy.
"A Tinh, sao vậy?" Diệu An làm bạn với Diễm Tinh bao lâu, sao không nhìn ra Diễm Tinh có điểm khác biệt, cô đến cạnh Diễm Tinh, nhẹ giọng hỏi.
Diễm Tinh vội lắc đầu: "À, không có gì đâu."
Lưu Hạo đến, bữa tiệc liên hoan cũng chính thức được bắt đầu.
Ngay từ khi bước vào Lưu Hạo đã nhìn thấy Diễm Tinh.
Cô mặc một chiếc váy màu cam đất tôn lên nước da trắng ngần, bên ngoài khoác thêm chiếc áo nhỏ màu xám.
Trên eo là một chuỗi hạt lấp lánh, ẩn hiện vòng eo nhỏ tinh tế.
Gương mặt chỉ được trang điểm một lớp rất nhẹ nhưng lại khiến hắn rung động.
Diễm Tinh nhìn thấy mọi người ngồi xuống, cô cũng kéo Diệu An ngồi vào vị trí ngay gần Lưu Hạo.
Bữa ăn