Bùi Việt không quá để ý đến Thẩm Tử Mặc và Chu Thiên Ân vừa đi vào kia.
Anh chỉ nhìn họ một chút liền quay đến chỗ Diễm Tinh, ôn hòa cười nói: "A Tinh chốc có thời gian không? Anh muốn nói chuyện riêng với em một chút, chuyện hợp tác."
Diễm Tinh nghe vậy cũng cười nhẹ: "Được ạ, chốc nữa em cũng không có việc gì."
"Vậy chốc anh chờ em, anh đi một lát." Bùi Việt nhận được câu trả lời mình mong muốn, cũng không nán lại quá lâu.
Hôm nay Diễm Tinh rất đẹp, cô mặc một chiếc váy màu be cố yếm, xẻ đùi, đằng sau eo còn có tà váy nhẹ nhàng chuyển động.
Tóc buộc cao hình đuôi ngựa lại được tạo kiểu khiến cô càng đẹp.
Thật ra hôm nay cô vốn không có ý định mặc bộ trang phục này.
Nhưng vì vết răng Tần Phong để lại quá rõ ràng, cho nên mặc váy này mới có thể che được dấu răng trên xương quai xanh của cô.
"Vâng." Diễm Tinh cười cười, nhu hòa gật đầu.
"A Tinh, Chu Thiên Ân kia, bụng cũng bắt đầu ra dạng rồi nhỉ." Diệu An vốn không để ý đến mấy chuyện hợp tác gì đó.
Cô vẫn nhìn chằm chằm vào cái bụng của Chu Thiên Ân từ lúc cô ta bước vào đến bây giờ cười nói.
"Chu Thiên Ân này thật không cẩn thận.
Đã vậy rồi còn đi giày cao gót, lại ăn mặc như vậy, quả nhiên xứng với Thẩm Tử Mặc." Diễm Tinh nhìn theo cô bạn mình đến cái bụng hơi to ra của Chu Thiên Ân, gật đầu phụ họa.
Lời nói của hai cô không lớn, cũng chẳng nhỏ, đủ để những người xung quanh nghe thấy.
Người ở đây đều là những người khôn khéo.
Hiện tại nghe vị tiểu thư của hai nhà Triệu, Mã không nể mặt như vậy cũng không đổi sắc mặt.
Nhà họ Chu này mớ phất lên gần chục năm nay, liền vênh mặt lên trời đến quên mất ngày xưa mình từng thế nào.
Bảo sao bị những danh môn thế gia chính tông ghét.
Lại liên quan đến chuyện Thẩm thiếu cùng Giản tiểu thư trước đây, ai chả nhận ra có điều không đúng.
Hai cô gái trước mắt này một người là bảo bối trong vòng tay của Triệu gia, một người là người thừa kế của Mã gia, họ sao lại vì một Chu Thiên Ân mà đối đầu với hai đại thế gia này được.
Đấy là còn chưa tính cả Giản gia vào nữa đó.
Chu Thiên Ân vốn không biết đến ở bên dưới đang âm thầm bàn luận về mình.
Cô ta hất cằm, tay khoác tay Thẩm Tử Mặc, nhện ngang đi vào trong hội trường.
Hôm nay Chu Thiên Ân mặc một chiếc váy dạ hội màu vàng, là mấu thiết kế mới được ra mắt cách đây không lâu, từ trên xuống dưới bộ trang phục đều được gắn đá quý, lại kèm theo những dây tua rua đỏ rủ xuống che đi phần nào chiếc bụng hơi nhô ra của cô ta.
Cô ta lại không biết rằng mình mặc bộ trang phục đó có bao nhiêu chướng mắt.
Rõ ràng là một bộ trang phục rất đẹp, nhưng khi mặc lên người Chu Thiên Ân, người ta lại cảm giác rất tầm thường lại tục khí.
Mặt cô ta được trát lên một lớp phấn son dày đặc, khiến không ít người ở đây nhíu mày.
Diễm Tinh và Diệu An cười nhẹ không để ý nữa, quay sang nói chuyện với nhau.
Lúc sau, bên ngoài sảnh lớn lại vang lên tiếng rút khí cùng.
Cửa hội trường được đẩy vào, xuất hiện hai cô gái xinh đẹp đến nao lòng.
Một người mặc trang phục đỏ, một người mặc trang phục màu vàng.
Hai cô gái đều là người có gương mặt tinh xảo, ngũ quan giống như được thượng đế ban cho.
Khí chất trên người tự động tỏa ra một cỗ cao quý.
Diễm Tinh theo tiếng cửa mở mà nhìn ra, thấy hai cô gái đang đi vào thì hơi bất ngờ.
Tiếp theo là nghe được tiếng Diệu An vang lên vên cạnh: "Hai vị tiểu thư này cuối cùng cũng quyết định về nước rồi à."
Diễm Tinh cười nhẹ không nói gì.
Quách Hân và Quách Ngọc kiếp này về nước còn sớm hơn dự tính.
Kiếp trước Quách Ngọc đối với Tần Phong là một lòng si mê.
Nhưng sau khi nghe tin Tần Phong không có khả năng làm cha nữa, Quách Ngọc bị Quách gia ép gả cho một người ngoại quốc có gia thế khác.
Cô còn nhớ ngày đó cô nghe được tin Quách Ngọc sống chết không muốn trở về New York mà muốn ở lại trong nước chăm sóc Tần Phong.
Sau đó lại không biết vì sao cô ấy cũng chấp thuận sang Mỹ.
Diễm Tinh đối với chuyện hai chị em họ Quách xuất hiện ở đây không có quá nhiều cảm xúc.
Điều cô quan tâm là chuyện sau khi bữa tiệc này kết thúc cơ.
Thẩm Tử Mặc từ đằng xa đã thấy Diễm Tinh cùng Diệu An đứng nơi kia.
Thẩm gia giấu rất kĩ cho nên người ngoài khó có thể nhận thấy.
Nhưng anh ta biết được, Thẩm gia hiện tại đang gặp một số rắc rối.
Nếu còn không có ai giúp đỡ, khả năng Thẩm gia sẽ không chống đỡ nổi trong vòng nửa năm nữa.
Trong đầu anh bỗng nhiên xuất hiện hình ảnh người con gái hướng đến anh cười dịu dàng.
Cô luôn là người động viên và bên cạnh anh lúc anh cần.
Nhưng hiện tại, cô không còn ở cạnh anh nữa.
Cô bị chính anh đẩy đi thật xa.
Hôm nay anh vốn còn ôm hi vọng cô sẽ xuất hiện ở nơi đây, nhưng không! Cô không đến!
Chu Thiên Ân thấy Thẩm Tử Mặc thất thần nhìn về phía Diễm Tinh và Diệu An.
Lại cho rằng hắn ta bị sắc đẹp của hai cô dụ dỗ.
Làm cho cô ta tức đến nghiến răng.
Chu Thiên Ân nở một nụ cười tươi, kéo theo Thẩm Tử Mặc đến gần Diễm Tinh và Diệu An.
"Triệu tiểu thư, Mã tiểu thư, rất hân hạnh khi hai vị bớt chút thời gian đến đây dự bữa tiệc của chúng tôi." Chu Thiên Ân giả tạo nói.
"Không có gì, chúng tôi hôm nay cũng rảnh cho nên muốn ra ngoài hít thở không khí một chút.
Chu tiểu thư đừng để bụng nhiều." Diệu An nâng ly rượu lên cụng với ly của Chu Thiên Ân một cái, môi đỏ nhấp một ngụm.
Trông cô lúc này vừa tao nhã lại vừa phóng khoáng không cứng nhắc như Chu Thiên Ân.
Diễm Tinh nhướng mày: "Ngày Chu tiểu thư đính hôn, chúng tôi còn bận chút việc nên không thể đến dự.
Hôm nay đến cũng là có món quà muốn tặng Chu tiểu thư.
Chu tiểu thư sẽ không chê chứ?" Diễm Tinh ngọt ngào cười cười.
"Nếu Triệu tiểu thư đã có lòng thì sao tôi từ chối cho được." Chu Thiên Ân cười nhẹ.
"Nghe nói mấy ngày trước Giản tiểu thư gặp tai nạn, không biết bây giờ sức khỏe thế nào rồi? Tôi cũng muốn đến thăm cô ấy nhưng sợ ảnh hưởng đến việc cô ấy nghỉ ngơi nên chần chừ chưa thể đi." Chu Thiên Ân cười giả lả nói.
Nghe vậy,