Tần Phong nhìn cô gái đang khó hiểu đằng kia, bình thản đi tới, khi đứng cạnh Diễm Tinh rồi hắn tự nhiên vòng tay qua eo cô, kéo cô lại bên cạnh mình.
Hành động tuyên bố chủ quyền rõ ràng như vậy, Bùi Việt đương nhiên nhìn ra.
Anh không thể tin nhìn Diễm Tinh, giống như muốn từ cô cho một lời giải thích rằng quan hệ của hai người không phải như những gì anh đang nghĩ.
Nhưng cô gái trước mặt lại vô cùng nhẫn tâm, không để ý đến ánh mắt của Bùi Việt.
Cô để mặc cho Tần Phong ôm mình, còn nhìn Tần Phong hỏi: "Sao bây giờ anh đã tới, không phải nói chiều mới đón em sao?"
Tần Phong nhìn cô gái nhỏ trong lòng, âm u trong mắt cũng tan đi một phần, cười nhìn cô: "Không có việc nên đến nhìn em sớm một chút...Miễn cho người khác mơ tưởng cướp em đi mất."
Diễm Tinh mày đẹp nhíu lại, đôi mắt lung linh liếc Tần Phong một cái, vẻ dịu dàng cũng dần rút đi: "Anh bớt nói nhảm lại."
Sau đó cô quay sang nhìn Bùi Việt, áy náy nói: "Xin lỗi Việt ca, quả thật trưa nay em có chút việc.
Vậy hẹn anh hôm khác nhé." Cô nở nụ cười hối lỗi với Bùi Việt.
"Không sao, hẹn em hôm khác." Bùi Việt cười ôn hòa nói, không vui bị anh giấu trong đáy mắt.
Diễm Tinh mỉm cười gật đầu với Bùi Việt một cái.
Sau đó kéo Tần Phong đi mất.
Cứ như vậy Bùi Việt ngẩn ngơ đi ra nơi tài xế đang đợi, anh thất thần ngồi vào trong xe, ánh mắt mất mát không thể che giấu.
Diễm Tinh bên này thì đã kéo Tần Phong vào lại trong xe.
Cô nhìn người đàn ông trước mắt, nghi ngờ hỏi: "Anh thật sự giải quyết xong công việc rồi à?"
"Không thì em nghĩ sao?" Tần Phong duỗi tay đem cả người Diễm Tinh ôm lấy, hôn nhẹ lên khóe môi cô, ánh mắt thâm trầm nói.
"Em còn tưởng anh ở bên ngoài từ lúc đó tới giờ." Diễm Tinh nhìn hắn.
Cô biết được người đàn ông này mức độ chiếm hữu rất mạnh, nhất là đối với cô.
Ngày trước khi cô chưa biết thì Tần Phong còn cố giấu đi, nhưng hiện tại cái gì cô cũng biết cho nên hắn cũng chẳng màng che giấu.
"Nếu anh không đến, có phải em sẽ đi ăn cùng Bùi Việt?" Tần Phong nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo, giống như chỉ cần cô nói phải, hắn sẽ ngay lập tức trừng phạt cô.
Diễm Tinh thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Không phải, em còn rất nhiều việc đó, sao có thời gian đi ăn trưa chứ."
Tần Phong đương nhiên biết cô nói thật, hắn chỉ là trong lòng không thoải mái, khi nhìn thấy ánh mắt của tên Bùi Việt kia nhìn cô gái nhỏ của hắn, tâm tình thế nào cũng không kiềm chế nổi.
Tần Phong vuốt ve đôi môi non mềm của cô gái nhỏ trong lòng: "Nói em cách xa hắn một chút, sao em vẫn không chịu nghe lời."
"Em chỉ là ký một cái hợp đồng, đứng cũng không gần lắm, anh còn khó chịu cái gì chứ." Diễm Tinh nhìn Tần Phong khó hiểu nói.
Cô không thân thiết với Bùi Việt mà người này còn bày ra vẻ mặt như vậy làm gì không biết.
"Anh không thích em gặp hắn ta.
Đối với người mơ ước cô gái của anh, anh không thể không cẩn thận." Tần Phong mỉm cười, nói thẳng ra tâm tư của mình.
Diễm Tinh nhìn hắn thở ra một hơi: "Em còn chưa quyết định xong đâu, hiện tại anh như vậy không phải đang quá phận đó à."
"Từ giây phút em ôm anh khi người anh không chút sạch sẽ nói anh không bẩn, khi đó em đã không thoát được rồi.
Đừng cố gắng lảng tránh anh nữa." Tần Phong bật cười, để cô tựa vào vai hắn.
Tâm trạng không vui vừa rồi cũng được cô gái nhỏ vuốt lên không ít.
Jason ngồi bên trên thấy tâm tình thiếu gia đã tốt, âm thầm thở phào một hơi.
Đúng là chỉ có một mình Triệu tiểu thư mới có thể dỗ được một người toàn thân nồng nặc mùi thuốc súng vui như vậy.
"Được rồi, em còn chút việc, phải vào làm nốt." Diễm Tinh ngồi thẳng người dậy, chui ra khỏi lòng Tần Phong.
"Được, anh đi cùng em." Tần Phong gật gật, cũng ngồi thẳng dậy ý định ra ngoài cùng Diễm Tinh.
"Anh mà xuất hiện trong Hạo Tinh thì mọi người sẽ thế nào chứ.
Anh...đừng gây rắc rối cho em!"
"Anh cũng đâu ăn thịt họ, em sợ cái gì." Tần Phong cong môi, như có như không nở một nụ cười.
Diễm Tinh cũng hết cách, không khuyên can nổi hắn, cuối cùng cô bảo Jason lái xe đến hầm để xe của Hạo Tinh.
Rồi đưa Tần Phong lên văn phòng của mình trên tầng cao nhất.
Cả buổi Diễm Tinh làm việc thì cả buổi Tần Phong ngồi cùng cô.
Đương nhiên hắn cũng không ngồi không.
Công việc của Tần Phong so với Diễm Tinh còn muốn nhiều hơn một phần.
Diễm Tinh nhìn hắn ngồi làm việc trên sofa đến mức không nhìn nổi nữa mới bắt đắc dĩ lên tiếng: "Phong ca ca, không phải.
Anh cũng có văn phòng mà đúng không? Sao lại đến chỗ em làm việc chứ."
"Làm việc đâu phải lúc nào cũng ở chỗ của anh.
Lâu lâu thay đổi một chút, có khi hiệu suất cũng tốt hơn.
Em cũng nên như vậy, có thể tới chỗ anh làm việc.
Anh rất hoan nghênh." Tần Phong cười, vẻ mặt bỡn cợt nhìn cô gái nhỏ.
Nhưng Diễm Tinh nhận ra đây là hắn đang nghiêm túc nói.
Cô có thể đến chỗ của hắn làm việc.
"Anh không sợ em sẽ phá nát văn phòng của anh à." Diễm Tinh học theo bộ dáng của hắn, nhướng mày hỏi lại.
"Nếu em muốn, em cứ tới phá, anh không có ý kiến gì hết." Tần Phong thản nhiên nói.
"Em mới không thèm đến chỗ anh phá." Diễm Tinh bĩu môi, cúi đầu tiếp tục làm việc.
"Tiểu thư!" Lúc này, Tiểu Mỹ ở bên ngoài gõ cửa nói.
"Chị vào đi."
Tiểu Mỹ theo lời Diễm Tinh đi vào sau đó đứng trước bàn làm việc của cô nói: "Tiểu thư, Triệu Lâm Lam tới ạ."
"Ồ, chị ta đến làm gì vậy?" Diễm Tinh ồ lên một tiếng, biểu cảm không thay đổi chỉ nhàn nhạt nói với Tiểu Mỹ.
Đôi mắt trong véo lóe lên chút ý tứ.
"Triệu Lâm Lam tới sau đó đến thẳng phòng làm việc của Vương Lâm rồi ạ." Tiểu Mỹ nghiêm túc nói.
Đôi môi đỏ