Tần Phong cong môi, từ trong túi áo lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ.
Rồi hắn mở ra, bên trong là một chiếc vòng cổ có mặt dây chuyền là hình chim đại bàng đang sải cánh.
Trên viền ở cánh của con chim đại bàng được đính viên đá quý ngọc lục bảo đỏ rực như lửa.
Chiếc dây chuyền này mang theo vẻ đẹp của quyền lực tối cao.
"Đây là phần thưởng thứ hai." Tần Phong lấy dây chuyền ra khỏi hộp rồi thản nhiên đeo vào cổ Diễm Tinh, không để cô kịp từ chối.
Diễm Tinh nhìn chiếc vòng đeo trên cổ mình, cô biết dây chuyền này dùng những chất liệu tốt nhất để làm ra.
Cũng đoán được phần nào ý nghĩa của nó, lại không nghĩ rằng Tần Phong có thể dễ dàng trao cho cô như vậy.
Nếu nói cô không cảm động là giả, nhưng cô còn rất nhiều chuyện cần làm.
Cô không muốn để Tần Phong bị cuốn vào những chuyện rắc rối đó của cô.
"Rất đẹp!" Tần Phong nhìn chiếc vòng yên vị trên cổ cô, cong môi, trong mắt là sự vui mừng trộn thêm phần dục vọng.
Ánh mắt hắn từ vòng cổ rời sự chú ý đến đôi môi của cô.
Đôi môi đó đỏ mọng, lại căng đầy, rất thu hút ánh nhìn.
Nhất là khi cô hơi hé môi, đôi môi đó vì động tác của cô lúc khép lúc mở giống như đang mời gọi hắn đến thưởng thức.
Tần Phong không nhịn cũng không muốn nhịn xuống dục vọng của mình.
Hắn nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng mà trằn trọc hôn lên đôi môi đỏ mọng đó.
Diễm Tinh không đẩy hắn ra, cũng không phản kháng, cô để mặc cho Tần Phong hôn mình.
Hơi thở hai người quấn lấy nhau, trong căn phòng rộng lớn lại tăng thêm không khí ái muội.
Đến khi Tần Phong cảm thấy đã đủ, buông đôi môi cô ra lúc này môi Diễm Tinh đã đỏ nay càng đỏ hơn.
Đôi mắt long lanh ngập nước nhìn hắn.
"Em là của anh!" Tần Phong ôm cô vào lòng, rù rì nói.
Diễm Tinh yên lặng nhìn hắn hồi lâu.
Cô nhìn được sự bá đạo trong đôi mắt đó, cùng với sự chiếm hữu mạnh mẽ kèm theo thứ tình cảm cô luôn sợ hãi trốn tránh.
Ánh mắt này so với ánh mắt ngày trước Lưu Hạo nhìn cô, quả thật còn chân thành hơn rất nhiều.
Giống như hắn hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất trên thế gian này đưa cho cô.
Diễm Tinh từ từ mỉm cười: "Phong ca ca, cho em thêm một chút thời gian nữa.
Khi nào đến thời hạn chúng ta đã ước định, chắc chắn sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng."
Tần Phong nghe cô nói như vậy, gương mặt vốn không có nhiều cảm xúc rốt cuộc cũng lộ ra chút thất thố.
Cô đây đang ám chỉ sẽ chấp nhận hắn đúng không? Hắn chăm chú nhìn cô, môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt mang theo vui mừng cùng thích ý, trầm giọng trả lời: "Được!"
Nghe vậy, Diễm Tinh cười nhẹ, lại đứng yên cũng không biết cô nghĩ tới cái gì, lại không để ý đến vẻ mặt người bên cạnh đen đi một chút.
"Suy nghĩ gì vậy?" Tần Phong nhìn cô gái đang thất thần trong ngực mình, hơi nhíu mày lại, giọng nói mang theo vẻ không vui.
Trong ngực hắn mà cô còn có thể thất thần!
"Không có gì, em chỉ nghĩ chiếc vòng này đẹp như vậy, phải cất thật cẩn thận, nếu không sẽ bị giật mất." Diễm Tinh cười mỉm nói.
Tần Phong nhìn cô: "Bên cạnh anh cũng thất thần vì lý do như vậy? Phải phạt." Tay hắn dọc theo sống lưng cô vuốt ve.
Khiến cả người Diễm Tinh run lên một chút, cô với tay giữ tay hắn lại không muốn hắn tiếp tục di chuyển, vừa giữ vừa run run nói: "Rất nhột! Lần sau em sẽ không thế nữa."
Thấy cô gái nhỏ cầu xin, Tần Phong cũng không muốn dọa cô quá sợ, tay hắn vòng ra đằng trước, dừng lại nơi cổ áo của cô, dùng sức kéo một bên tay áo xuống để lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Nơi đó hiện tại vẫn còn một dấu vết xanh tím, là vì người nào đó đánh dấu chủ quyền mà ra.
Diễm Tinh bị lạnh lẽo bất ngờ ập đến cộng thêm với ánh nhìn nóng rực của Tần Phong, không tự nhiên liền tiến sát vào người hắn.
Muốn dùng cách này ngăn chặn tầm nhìn không đứng đắn của ai kia, nhỏ nhẹ nói: "Vẫn còn, Phong ca ca, em đói rồi, muốn ăn tối." Cô biết Tần Phong làm vậy là có ý gì.
Chỉ đơn giản giống như trước khi ra nước ngoài hắn đã nói.
Khi nào hắn về, hắn sẽ kiểm tra dấu vết này trên người cô.
Đáy mắt Tần Phong ẩn hiện ý cười khi nghe cô nói như vậy.
Cũng không tiếp tục làm ra động tác gì quá phận nữa, đem áo cô nhẹ nhàng nâng lên.
Sau đó mới đưa cô xuống nhà ăn tối.
Cùng lúc này tại Triệu gia, Bùi Việt đang ngồi nói chuyện với cha mẹ Triệu.
"Đợt này cháu bận quá, nên không đến thăm cô chú thường xuyên được.
Hôm nay cuối cùng cũng có một ngày rảnh, liền nghĩ tới việc sang nhà làm phiền cô chú vậy." Bùi Việt tươi cười nói.
"Sao lại phiền chứ, cháu vẫn nhớ tới thăm cô chú đã là tốt lắm rồi.
Tối nay trong nhà làm rất nhiều món ngon, vậy cháu ăn cùng cô chú cho vui nhé." Ngô Giai Ý tươi cười nói.
"Vậy cháu cũng không khách sáo đâu ạ.
Cháu sang vừa thăm cô chú, cũng là vừa lúc nhớ những món ăn nơi đây."
"Được, nhà bếp cũng chuẩn bị xong rồi, chúng ta vào dùng bữa tối thôi." Triệu Chính đứng lên, cười nói.
Ông đối với đứa trẻ Bùi Việt này là rất thưởng thức.
Đứa nhỏ này từ bé đã lễ phép hiểu chuyện, đã như vậy về công việc ngoài xã hội cũng không hề kém.
Cho nên ông coi Bùi Việt giống con cháu trong nhà, giọng điệu cũng thân thiết không ít.
"Không đợi, Tuấn Khải với A Tinh sao ạ?" Bùi Việt nhìn ra bên ngoài, nghi vấn hỏi.
"À, mấy hôm nay A Tinh sang nhà bạn.
Còn Khải Nhi, lúc nãy đã gọi điện cho cô nói tối nay nó có việc về muộn, sẽ ngủ ở nhà anh hai nó, nên chỉ có chúng ta ăn tối thôi." Ngô Giai Ý nhìn Bùi Việt cười nhẹ nói.
Bùi Việt