Trước mặt Hạ Mộng không phải là phòng bệnh viện, mà là trung tâm thương mại năm tầng, nơi cô bị tai nạn!Hạ Mộng khiếp sợ trợn mắt há miệng thở dốc, tim đập thình thịch, cô ngồi bệt xuống đất, cắn thật mạnh vào tay mình, nỗi đau quá rõ ràng. Hạ Mộng ôm chặt trái tim, lúc sau mới bình tĩnh lại một chút. Nhìn mọi thứ trước mắt, cô cảm thấy thật lạ lẫm, sau đó là khó có thể tin. Đây là bàn tay vàng trong truyền thuyết sao? Vì một tai nạn cô lại nhận được bàn tay vàng?Khi xuyên đến thế giới tương lai kia, cô không ngừng học tập kiến thức, tiếp nhận nhiều mọi thứ, lại còn xem qua không ít tiểu thuyết. Từ lâu cô đã hâm mộ nhân vật trong truyện có bàn tay vàng khi trùng sinh, cô hay nghĩ rằng thật may mắn nếu nó tồn tại trong cuộc sống, nhưng thật đáng tiếc nó chưa bao giờ thành hiện thực. Thật không ngờ, lần này cô lại nhận được một bất ngờ lớn, may mắn vẫn chưa bỏ qua cô! Hạ Mộng không dám ở lâu vì ruốt cuộc, viện bệnh không phải là nhà. Một người sống tự dưng biến mất trong phòng, nếu bị phát hiện thì thật không tốt chút nào, có khi bị đưa đi làm nghiên cứu cũng nên.Hạ Mộng nhanh chóng suy nghĩ muốn đi ra ngoài, cô phát hiện mình đã ở trong phòng bệnh, cô vui vẻ như muốn nhảy lên, cắn cắn môi dưới kiềm chế xúc động trào dâng. Lấy tờ báo làm thí nghiệm, sau khi đưa nó vào không gian rồi lấy một cách dễ dàng, cô nấp vào chỗ khuất trong căn phòng, thử đi vào lại một lần nữa, sau khi ra vào vài lần, Hạ Mộng hoàn toàn yên tâm, cô bắt đầu đi vòng quanh trung tâm thương mại thuộc về mình. Trung tâm thương mại này có 5 tầng, tầng 1 bán mỹ phẩm, đồ trang sức, đồng hồ và giày dép, tầng 2 là quần áo nữ, tầng 3 là quần áo nam, tầng 4 là tầng thể thao và giải trí, tầng 5 là cửa hàng quần áo trẻ em, có siêu thị với rất nhiều sản phẩm đủ chủng loại, dù mỗi thứ chỉ một ít nhưng trong những năm 1960 thiếu thốn đủ thứ thì những thứ này cũng có thể giúp cô và gia đình có một cuộc sống hạnh phúc và đủ đầy.Những quần áo không hợp với thời đại này Hạ Mộng sẽ không lấy ra, nhưng một số đồ ăn vẫn có thể sử dụng sau khi chia nhỏ gói lại, hoặc có thể bán lấy tiền. Trên đó còn có vàng và những thứ tương tự tiền cứng, cô có thể tìm nhẫn kiểu cũ đổi nó thành tiền. Hạ Mộng không quên nhắc nhở bản thân nên cẩn thận mọi thứ không được quá lộ liễu, sau đó lại cảm khái không thôi, không gian là cái may mắn cỡ nào nhưng cô lại không có cách nào chia sẻ ngay với gia đình, cũng khó chịu lắm. Vì sự an toàn, cô chỉ có thể nhẫn nại chịu đựng, cẩn thận từng bước.Trở lại giường, Hạ Mộng cảm thấy khắp người khó chịu, cô muốn đánh răng rửa mặt, sửa soạn lại bản thân một chút, mặc dù trong không gian có phòng vệ sinh, nhưng cô không thể mạo hiểm sử dụng nó lúc này, ai biết được lúc nào anh hai cô về, nếu chẳng may bị phát hiện thì hỏng.Hạ Mộng tìm thấy chiếc áo khoác bông màu đỏ của cô trên bàn cạnh giường, khoác vào rồi bước ra khỏi phòng. Trong hành lang im lặng, Hạ Mộng nhìn xung quanh, không có ai, thị lực của cô không tồi, vừa nhìn liền thấy được thẻ gỗ WC từ rất xa phía cuối hành lang. Chống tay men theo bức tường xanh lốm đốm, cô chậm rãi bước đi. Đi ngang qua một số phòng bệnh cô thấy bệnh nhân và người nhà họ ở trong đó, ngay khi Hạ Mộng đi ngang qua phòng bệnh có hai giường, cô nhìn qua liền thấy một ông lão mái tóc hoa râm, khuôn mặt nhân hậu, ông đặt tờ báo xuống và mỉm cười với cô. Hạ Mộng hơi ngạc nhiên,