Buổi tối Hạ Tiêu tan làm về đến nhà, cũng không tránh được bị Hạ Bằng oán trách hai câu. Lúc sau người một nhà ngồi vây quanh bàn ăn trên giường đất ăn cơm.Hạ Mộng thần bí cười hề hề nói:- Anh hai! Buổi trưa có phần cho anh đồ ăn ngon, anh đoán xem là cái gì?Hạ Tiêu phối hợp với em gái, lại còn cố ý hít hít vài cái:- Thịt! Hơn nữa còn là thịt kho tàu!- Đúng luôn.Hạ Mộng mở cái chén lớn đựng thịt ra, cười tủm tỉm đưa cho hắn xem. Hạ Tiêu cũng nhếch miệng cười, nhìn màu sắc thịt kho tàu hết sức mê người, yết hầu chuyển động lên xuống một chút. Nhưng hắn chỉ gắp hai khối liền kiên quyết không động đũa, còn lại muốn để cho em gái ăn.Hạ Mộng cảm động, anh đối với cô thật sự rất tốt, nhưng cô cũng sẽ không ăn, cái này chính là phần cho hắn.Nhìn ba anh em biết nhường nhịn yêu thương nhau, lại vui vẻ náo nhiệt, trên mặt Tiết Minh Nguyệt cũng hiện lên vẻ tươi cười.Con trai cả trở về, lại biết cháu gái cũng sắp tới, trong lòng bà cũng nhẹ nhàng hơn chút, không hề giống mấy ngày trước giống như đi đánh trận, cái gì cũng không có tâm tình làm.Hạ Mộng vừa nói chuyện phiếm đồng thời vẫn lặng lẽ chú ý đến nhất cử nhất động của mẹ mình, thấy bà vẻ vẻ hơn, cô cũng có cảm giác thoải mái không thôi. Bằng không, trong lòng cô thật sự thực áy náy. Vốn dĩ từ khi tỉnh lại cô tràn đầy lòng tin sẽ giúp người nhà có cuộc sống tốt hơn, mỗi ngày đều là hạnh phúc cùng vui vẻ, kết quả lại so với tưởng tượng lại khác nhau một trời một vực. Bất quá cô cũng không hối hận khi tra được chuyện mình bị mạo danh này, mà cảm thấy may mắn.Ngày hôm sau, sáng sớm tinh mơ, Hạ Bằng liền trở về trên núi. Hạ Mộng cũng thông quaanh cả cô, giải quyết được vấn đề nguồn gốc của tiền. Bởi vì đặc thù công việc, nơi làm việc của Hạ Bằng đều là núi sâu rừng già, hắn trùng hợp từng đào được mấy gốc sâm rừng. Hiện tại mẹ cô dùng còn dư lại một ít.Hạ Mộng trộm thu một số cây sâm rừng, sau đó tìm lý do liền đi ra ngoài. Cô đi cửa hàng lâm nghiệp dạo một vòng trước. Cháu gái đến, cô cố ý cho con bé ít đồ ăn cùng đồ chơi.Chờ ra ngoài cửa hàng, bên ngoài trời giá rét, cô lại không thể đi vào nhà người khác, vì vậy cô vào trong không gian đơn giản sửa sang lại mấy món đồ, lại chọn lựa thêm một ít đồ có thể lấy ra cùng với thức ăn.Lúc về tới nhà, Hạ Mộng cầm về điểm tâm cùng bánh quy kẹo linh tinh, làm bộ kích động sau khi bán được nhân sâm rừng, đem tiền giao cho Tiết Minh Nguyệt.Tiết Minh Nguyệt thậm chí không thèm nhìn những thứ mà con gái mình mua, sau khi kiểm tra vài lần tổng cộng có một trăm năm mươi đồng tiền, khó có thể tin, lại xác nhận lần nữa:- Con gái, thật sự bán được nhiều tiền như vậy?Hiện tại tiền lương công nhân mới có mấy chục đồng tiền, một trăm năm mươi đồng tiền này chính là một khoản tiền lớn, có khi có thể mua được một chiếc xe đạp.Cũng khó trách Tiết Minh Nguyệt sẽ khiếp sợ như vậy. Hạ Mộng liên tục đảm bảo nói:- Đương nhiên là thật ạ! Ngày hôm qua con đi thành phố vừa vặn gặp được có người nói muốn thu mua sâm rừng, sau đó con nghĩ nhà mình có a, liền muốn thử xem có thể bán hay không. Không nghĩ tới, người ta thật đúng là muốn.Bởi vì Hạ Mộng từ trước tới giờ là người hiếm khi nói dối, cho nên Tiết Minh Nguyệt liền tin là thật. Bà lẩm bẩm nói:- Trước đó mẹ cũng không biết đáng giá như vậy, nếu sớm biết vậy thì những cái đó mẹ đã không ăn …… Để đem đi đổi tiền.Hạ Mộng dở khóc dở cười:- Mẹ! Khi đó thân thể mẹ không tốt, may mắn ăn uống điều dưỡng mới tốt lên, không nên tiếc a. Nếu không con nhờ anh cả khi làm việc chú ý chút, nếu tìm được sâm rừng chúng ta lại đem đi đổi tiền đâu.- Được a.Tiết Minh Nguyệt không hề suy nghĩ những cái đó nữa, sau đó lại cảm khái nói:- Ai nha, mấy năm nay khó khăn, tiền trong nhà cơ hồ là đều để mua lương thực lấp bụng, căn bản không tích cóp được gì, con cùng anh hai con đi thủ đô cũng không biết ở đó đến bao lâu, ăn ở hay làm gì cũng phải tiêu tiền, còn muốn phiếu gạo, mẹ phía trước còn lo sợ không có đủ, giờ có chút tiền này liền yên tâm.Hạ Mộng yên lặng ôm lấy bả vai mẹ mình, trong lòng cân nhắc, trước khi đi thủ đô không bằng tranh thủ đi