Sắc mặt Hạ Mộng chợt thay đổi. Bị người sai khiến, vừa nghe được những lời này, người cô nghĩ đến đầu tiên chính là nhà Tần Văn Văn. Trước đó cô đã từng nghĩ đến tình huống này, nhưng nghĩ nhà họ Tần hẳn là không dám làm như vậy, quá rõ ràng, chỉ cần cô xảy ra chuyện gì thì nhà bọn họ sẽ bị nghi ngờ đầu tiên. Nhưng hiện tại chó cùng rứt giậu, cũng không phải không có khả năng.Người công an kia cùng Chu Bắc Thành đều nhận ra được sắc mặt Hạ Mộng thay đổi.- Cô có hoài nghi người nào.Hạ Mộng dùng sức gật đầu:- Đúng vậy, gần đây tôi phát hiện mình bị người khác mạo danh vào đại học, đang cùng người nhà đó xảy ra vấn đề, bọn họ còn từng uy hiếp tôi……Người công an sắc mặt càng thêm nghiêm túc:- Chúng ta đến bên này, cô có thể nói tỉ mỉ mọi chuyện hơn được không?Chu Bắc Thành cũng chau mày, nhấc chân đi theo.Hạ Mộng không có báo công an, là bởi vì sợ người nhà Tần Văn Văn có người quen ở đồn công an bên này. Nhưng hiện tại không giống, mọi chuyện biến thành như vậy, cô không thể giấu giếm nữa, một năm một mười đem tình huống nói rõ ràng.Người công an sắc mặt nghiêm túc ghi chép, hỏi rõ ràng mọi chuyện.Một bên Chu Bắc Thành vuốt cằm, ban đầu anh cho rằng Hạ Mộng không có đi làm là vì vết thương trên đầu chưa có tốt, hóa ra lại xảy ra chuyện như vậy. Nếu anh không biết cũng thôi, nếu đã biết rồi liền không thể không giúp.Lúc sau người công an khép lại số ghi chép, đứng lên:- Đồng chí Hạ, cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này.- Cảm ơn.Hạ Mộng cảm thấy ấm áp, nói rõ ràng mọi chuyện cô lại cảm thấy kỳ thật vô luận đi tới đâu, tới thời gian nào, cũng sẽ có người công bằng chấp hành pháp luật, lại nhiệt tình chính trực.Lúc Hạ Mộng cùng Chu Bắc Thành cùng nhau đi ra khỏi đồn công an trời đã tối đen. Chu Bắc Thành nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó nhìn về phía Hạ Mộng bên cạnh:- Nhà em ở đoạn nào? Tôi đưa em về.Hạ Mộng nghe vậy lại có chút ngượng ngùng. Chu Bắc Thành đã cứu cô, cả buổi tối đi theo chạy trước chạy sau làm chậm trễ rất nhiều thời gian, hiện tại lại muốn đưa cô về nhà, nhưng nếu hiện tại mình cô trở về, cô thật đúng là rất sợ hãi.- Vậy phiền toái cho anh rồi, anh Chu.- Không sao, không phiền.Chu Bắc Thành đi đến trước xe đạp mở xe khóa, ngồi trên yên xe một chân chống xuống đất.- Em ngồi lên đi, tôi chở em.Hạ Mộng không có do dự ngồi lên khung xe phía trước, cẩn thận bám vào khung xe.Chu Bắc Thành thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn như vậy, không tự chủ được lộ ra nụ cười. Dọc theo đường đi, chỗ nào đi được liền đi qua, gặp đoạn tuyết dày hai người liền xuống dưới đi bộ. Vừa đi vừa nói chuyện phiếm xoay quanh chuyện mạo danh.Hạ Mộng cho rằng Chu Bắc Thành tò mò, cũng không có nghĩ nhiều, đem mọi chuyện nói cho anh nghe.Chu Bắc Thành vừa nghe Hạ Mộng nói, anh đã có thể biết được mọi chuyện.Đến con phố gần nhà Hạ Mộng.Nhìn thấy nhà mình ngay trước mặt, căng thẳng trong lòng Hạ Mộng cũng được buông lỏng. Chuyện xảy ra ngày hôm nay thật quá mức nguy hiểm, hiện tại cô nghĩ lại còn sợ, nếu không có may mắn gặp Chu Bắc Thành, hậu quả thật không dám tưởng tượng, tuy rằng cô có thể trốn vào không gian, nhưng bí mật sẽ bị bại lộ. Cô nhảy xuống xe, nhẹ nhàng nói:- Anh Chu, đi đường thật sự rất lạnh, không bằng anh vào nhà tôi cho ấm áp, ăn chút cơm.Chu Bắc Thành nhìn qua cửa cổng đang rộng mở, liếc mắt nhìn thấy ánh sáng nhẹ ở phía trong phòng, lắc lắc đầu:- Không cần đâu. Em mau vào đi, lâu như vậy chưa trở về, người trong nhà khẳng định đều lo lắng.- Anh Chu, làm thế nào có thể gặp được anh?Hạ Mộng muốn cảm ơn Chu Bắc Thành thật tốt, nhưng tình huống trước mắt dù cô có toàn bộ mọi thứ trong không gian trung tâm thương mại, nhưng lại không có cách nào lấy ra món đồ thích hợp đưa cho người ta, chỉ có thể tạm gác lại về sau cảm tạ.Chu Bắc Thành ánh mắt thâm thúy, hàm chứa ý cười hỏi:- Vì sao lại muốn tìm tôi?Hạ Mộng nhìn thấy gương mặt tươi