Tiết Minh Nguyệt cười nói:- Mẹ cũng không biết, trước đó không nghĩ lại đáng giá như vậy, là em gái con đi bán, cho nên sau này mà con có gặp được thì lấy về, bảo quản tốt, sau có gặp được người mua thì bán.- Được a.Thật sự bất ngờ, Hạ Bằng cảm thấy trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.Tiết Minh Nguyệt nhìn bộ dáng này của hắn nhịn không được nhỏ giọng dặn dò:- Chuyện này tạm thời đừng nói cho vợ con, chờ sau này tìm cơ hội rồi nói sau, mẹ sợ nó lại suy nghĩ gì đó, mẹ hiện tại cũng không có biện pháp đưa tiền cho nó.Hạ Bằng ngập ngừng mím môi, vốn định nói Mai Hồng Diệp sẽ không, nhưng hắn nhớ lại lúc ăn tết, bởi vì cho em gái mười đồng tiền mà hai người còn cãi nhau, lập tức trịnh trọng gật đầu:- Mẹ, người yên tâm đi.Mặc dù trời dần ấm lên nhưng buổi sáng vẫn khá lạnh.Hai má của Hạ Mộng bị đông lạnh đến tê tê, trở lại liền thấy tuyết trong sân đã được anh hai thu dọn xong, lúc này đang ngồi trên giường đất, mà mẹ cô đang cầm một chiếc túi nhỏ màu đen có dây thun do cô khâu. Cô cũng cởi giày trèo lên giường đất:- Mẹ, người làm gì đó?Tiết Minh Nguyệt nhìn hai anh em nói:- Cộng cả tiền mà anh cả cùng chị dâu con cho vừa rồi, từng đó chắc là đủ rồi. Khi nào các con về mà còn dư tiền thì mua chút đồ mang về, không biết bao giờ mới có cơ hội đi lần nữa.Hai anh em đồng thời nói “Vâng”.Cho dù mẹ cô không nói, Hạ Mộng cũng sẽ làm vậy. Thủ đô nhộn nhịp, đồ muốn mua cũng nhiều, đến lúc đó cô có thể nhân cơ hội đem đồ trong không gian ra cho người nhà sử dụng.Hạ Tiêu cười ha hả đi tới trước mặt Tiết Minh Nguyệt xòe lòng bàn tay phải ra:- Mẹ, vậy mẹ cho con chút tiền trước đi, lát nữa cơm nước xong con đi thành phố mua vé, lại đi chợ đen đổi phiếu gạo.Tiết Minh Nguyệt đánh vào tay hắn một cái, rồi bắt đầu điểm tiền.Hạ Mộng vừa nghe tới hai từ chợ đen, nhịn không được nhíu mày:- Anh hai, anh cứ lấy vé đi, đừng đi chợ đen nữa. Lần trước em nghe nói có người ở bên trên xuống, lâu lâu tới bắt người, bọn họ còn mặc thường phục. Nếu lúc này bị bắt, làm sao còn có thể đi được!Hạ Tiêu lập tức nghiêm túc lại:- Vậy anh không đi nữa, chờ tới rồi nếu không đủ lại nghĩ cách khác.Tiết Minh nguyệt cũng cho rằng nên an toàn thì tốt hơn:- Đúng vậy, đặc biệt là nhà Tần Văn Văn gần đây không có động tĩnh gì. Mẹ luôn cảm thấy có dự cảm không lành, sớm chút đi thủ đô giải quyết mọi việc thì hơn.Hạ Mộng cùng Hạ Tiêu khẽ liếc nhau, chỉ có hai người biết nhà họ Tần không phải không có hành động, mà là bọn họ hành động thất bại.Ăn sáng xong, Hạ Bằng cùng Hạ Tiêu cùng nhau đi thành phố.Hạ Mộng thu dọn đồ đạc cần thiết để đi. Cho dù cô có không gian, nhưng có anh hai đi theo, tất cả mọi chuyện vẫn là phải cẩn thận, đặt ở bên ngoài thì tốt hơn. Chờ thu dọn xong, cô thay quần áo trên người, giặt sạch sẽ.Lúc đi ra ngoài đổ nước, thì gặp được Hạ Hồng Anh đang lén lút ôm một cái túi đi vào trong sân.- Cô.Hạ Hồng Anh nghe thấy tiếng cô này của cháu gái, cánh mũi không khỏi có chút chua xót.- Cô nghe được đứa nhỏ nhà họ Thẩm nói thư giới thiệu của con đã được khai báo, con chuẩn bị đi rồi đúng không? Vì vậy, cô mới vội vàng tới xem…Hạ Mộng nhìn người cô cô đang đỏ vành mắt, trong lòng hỗn loạn:- Cô mau vào phòng đi.Tiết Minh Nguyệt cùng Mai Hồng Diệp đều ở đông phòng, đang ngồi trên giường đất, thấy Hạ Hồng Anh, cũng nhiệt tình chào hỏi.Hạ Hồng Anh cũng không