Lãnh Dịch Minh vẫn luôn tôn trọng ý kiến, quyết định của Hạ Mộng và Hạ Tiêu, hơn nữa trong lòng hắn có tồn tại một ý nghĩ không thể tưởng tượng được, vì vậy lại càng suy xét vì hai người.
- Là tôi đã sai, tôi tự phạt mình một ly.
Thẩm Lâu đứng dậy, uống một hơi cạn sạch rượu trắng trong ly, gương mặt anh ta lập tức đỏ bừng, sau đó còn rít lên hai tiếng.
Hạ Mộng nhìn thôi cũng cảm thấy cay cay, theo bản năng rụt vai lại.
Hạ Tiêu và Lãnh Dịch Minh cũng cùng uống thêm chút..
Trong nhất thời bầu không khí trên bàn ăn cũng nhẹ nhàng hơn không ít.
Hạ Mộng từng nghe nói cách ăn thịt cừu đúng chuẩn là cho phần mỡ thịt cừu trước, sau đó súp mỡ, rồi đến thịt nạc, cho thêm đậu phụ và rau, như vậy mới mới có thể tại ra hương vị tươi ngon nhất.
Cô cũng làm theo giống như vậy, cũng không biết có phải vì nguyên liệu của lúc này là rau xanh tươi ngon không ô nhiễm hay lý do là gì, nhưng nó ngon hơn gấp nhiều lần so với những gì cô được ăn ở tương lai.
Khi Hạ Mộng cảm thấy đã no, liền đặt đũa xuống, tâm trạng không tệ ngồi nghe mấy người trên bàn nói chuyện phiếm, chính xác là anh trai cô và Lãnh Dịch Minh nói, Thẩm Lâu tự rót rượu tự uống, cũng không có nói chuyện gì.
Một lúc sau, Hạ Mộng thấy mọi người ăn đã gần xong, cô lặng lẽ đứng dậy lấy lý do đi vệ sinh rồi đi thanh toán.
Chỉ có hơn hai đồng, cô cảm thấy thực sự quá rẻ.
Tính toán đợi thêm hai ngày, nhất định phải dẫn Hạ Tiêu đến một lần nữa, mở rộng tầm mắt.
Khi Hạ Mộng quay trở lại chỗ ngồi của mình, Thẩm Lâu đang nói về những chuyện kỳ lạ mà hắn gặp phải ở chỗ làm việc, cô cũng thích thú vểnh tai lắng nghe.
Thẩm Lâu đang nói rất hăng say, đột nhiên chuyển nội dung:
- Mấy năm trước tôi tự nguyện đăng ký đi xuống phía dưới, bọn họ đều viết rằng tình hình nơi đó rất tốt, nhưng chỉ có tôi muốn viết về những sự thật ở đó, những sự thật mà tôi đã thấy, kết quả…… Ai…… tôi liền trở thành một người có suy nghĩ có vấn đề……
m thanh Thẩm Lâu trầm xuống, duỗi tay xoa mặt một cái.
Hạ Mộng nhìn thấy khóe mắt hắn ánh lên trong suốt, trong lòng cô rất phức tạp, càng thêm thưởng thức con người hắn.
Lãnh Dịch Minh vỗ vai Thẩm Lâu, thầm thở dài.
Vẻ mặt của Hạ Tiêu cũng rất phức tạp.
Mọi người đều im lặng.
Sau khi mọi người đã dùng xong bữa, Lãnh Dịch Minh rất không vui khi biết Hạ Mộng đã thanh toán.
Nhưng mà hắn là người phóng khoáng, lập tức đề nghị:
- Hai ngày nữa cùng đi ăn vịt quay đi, nếu lúc đó mà hai người còn dám tranh với tôi, thì về sau liền không làm bạn cùng hai người nữa.
Hạ Mộng và Hạ Tiêu phải mỉm cười đồng ý,
- Được rồi, đến lúc đó nhất định sẽ không.
Mà Thẩm Lâu bên cạnh vẫn tâm tâm niệm niệm muốn đưa tin.
Trước khi rời đi, vẫn không quên khuyên Hạ Mộng suy nghĩ lại.
Trên đường trở về nhà khách, hai người trầm mặc đi một đoạn đường, sau đó Hạ Tiêu mới mở miệng nói:
- Em gái, anh nghĩ tốt hơn là đừng cho nhiều người biết chuyện này, quá ảnh hưởng, em nghĩ thế nào?
Hạ Mộng gật đầu:
- Em cũng nghĩ vậy, xem xét tình hình vậy, nếu trường học không thể đưa ra một kết quả làm chúng ta hài lòng thì xem xét cũng không quá muộn.
Thực ra mong muốn của hai người rất đơn giản, chỉ muốn Tần Văn Văn nghỉ học, để cho những người tham gia vào những việc này bị chịu trừng phạt xứng đáng, nhưng hai người không muốn cho cả nước ai ai cũng biết.
- Được.
Hạ Tiêu cũng đồng ý với lời của em gái:
- Vậy thì hai tay chuẩn bị một trái tim đỏ.
( ý là quyết tâm không buông.)
Hạ Mộng vẫn đang suy nghĩ về Thẩm Lâu.
Những người quá ngay thẳng như vậy, thì trong bất kể trường hợp nào, mọi thứ chắc chắn sẽ khó khăn hơn những người đạo đức giả, gió chiều nào theo chiều đó, sau này khi sóng gió ập đến, sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Những người tính tình ngay thẳng đồng nghĩa là người này rất cứng đầu, không nghe khuyên bảo, không phải người có thể dễ dàng thuyết phục, vì vậy Hạ Mộng có cảm giác bất lực, cho dù đã nhìn thấy tương lai, số phận của người kia, nhưng lại không thể thay đổi được.
Hai ngày sau, Lãnh Dịch Minh đến nhà khách tìm hai người đi ăn vịt quay.
Lần này, chỉ có ba người bọn họ, cũng không có Thẩm Lâu.
- Thực sự xin lỗi, có