âm Cửu Chúc ra vẻ bừng tỉnh, buông Lục Cửu ra nói: "Ngươi quả thật là thế tử Trường Ninh Hầu phủ Lục Cửu? Chủ tử của Kim Nê?"
"Là ta." Lục Cửu gật mạnh đầu.
"Ái chà, đều là người một nhà cả, ta là bạn của Kim Nê, Kim Nê nói với ta giữa ngươi và hắn có chút hiểu lầm, hắn muốn quay về lại bên cạnh ngươi nhưng lại sợ ngươi còn giận hắn."
"Khỏi cần nói nhiều, ngươi đã là bạn của Kim Nê, trước cho ta mượn chút tiền, mai mốt ta sẽ trả lại ngươi gấp đôi."
"không dám không dám." âm Cửu Chúc sờ soạng trên người mình một lượt lấy ra hai lượng bạc, lúng túng nhìn Lục Cửu nói: "Ta lại quên, trước khi rời nhà ta đã thay xiêm y, ngân phiếu đều đặt trong tay áo của bộ xiêm y kia."
Thấy thế, ma ma vung tay lên, lệnh hai tên nô tài một trái một phải khống chế Lục Cửu lại, trên mặt cười tươi như hoa, "Thế tử gia, vậy chúng ta đi đi."
Lục Cửu vùng vẫy giãy chết, "Mụ tú bà, gia không phải là không có tiền, gia có tiền chỉ là hôm nay quên đem theo ngân phiếu, ngày khác, ngày khác ta nhất định đưa tới cho ngươi, ký sổ trước được không?"
Ma ma bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười đi lên phía trước, "Ma ma ta lớn như vậy, nghe qua nợ tiền nước tương, còn chưa từng nghe qua nợ tiền mua hoa."
Đoàn người đến cửa Trường Ninh hầu phủ, thấy trên cửa phủ vẫn treo hai ngọn đèn lồng trắng như cũ, tiểu quản sự giữ cửa nhìn thấy thế thì lập tức đi vào bẩm báo, một lát sau tiểu quản sự ôm một bao đồ cùng một phong thư đi ra.
Thấy vậy, bả vai Lục Cửu bỗng chốc liền sụp xuống, chẳng mấy chốc lại hướng về phía cửa chính gào khóc um sùm, "Ta không đi Tây Bắc hít cát đâu!"
- -
Tại Liên Viên, Tấn Vân Lâu vẫn yên tĩnh như xưa, người đến người đi vô cùng im lặng. Bên trong Dưỡng Tế Tự, mỗi ngày Thành An quận chúa cùng ba vị Tự chính cũng sẽ đúng hạn đến điểm danh, các nàng đã mua đất ở vùng ngoại ô, đang chuẩn bị xây trường tư thục cùng nhà xưởng.
Trong nội viện, tuy Mộ Khanh Hoàng đã đi rồi, nhưng Ngọc Khê và Ngọc Châu cũng không nhàn rỗi, Ngọc Khê quản lý đồ cưới của Mộ Khanh Hoàng, hai nha đầu mỗi ngày đều phải đối chiếu sổ sách.
Nha đầu nhị đẳng Bích Sa nhẹ nhàng đi đến, thấp giọng bẩm báo: "Ngọc Khê tỷ tỷ, cái tên Tần Thiếu Du kia đến, muốn bái kiến quận chúa."
Nghĩ tới lúc gần đi Mộ Khanh Hoàng đã giao việc, Ngọc Khê cũng không ngẩng đầu lên, gẩy hạt châu trên bàn tính nói: "nói cho hắn biết quận chúa đi Hà Nam rồi, sau đó đuổi hắn đi."
"Dạ."
Ngọc Châu ngừng bút một chút, nhẹ giọng hừ hừ, "Tên thư sinh nghèo kia mơ đẹp thật đấy, quận chúa chúng ta cùng thế tử gia đang tốt đẹp nha, ở đâu đến phiên hắn."
Ngọc Khê dừng một chút, trên mặt lộ vẻ lo lắng, "không biết lúc này quận chúa đến chỗ nào rồi."
- -
Hồi Xuân lâu, bên cạnh bồn hoa, một nam tử đứng chắp tay sau lưng, nhìn cảnh đường phố xa xa. Sau lưng hắn có ba người đang đứng, một người rũ hai mắt xuống, nhìn chằm chằm vào điểm vô định, một người đầu tết đầy bím tóc, mỗi bím tóc có buộc lục lạc, một người che sa mỏng, xinh đẹp yêu kiều.
"Hà Nam à."
"Vì sao lại cứ phải là Hà Nam chứ."
"Các ngươi có tin ý trời là có thật không?"
không ai phía sau nam tử trả lời, nam tử nhẹ "A" một tiếng, "Xem ra ta phải đích thân đi một chuyến, phải ra roi thúc ngựa đuổi tới trước bọn họ mới được, các ngươi đều đi theo ta. Lục Mạo, ngươi nói Mộ Khanh Hoàng có thể còn vương vấn ngươi hay không?"
Nghe hiểu ý trong lời của nam tử, Lục Mạo thoáng nắm chặt tay rồi buông ra, chắp tay nói: "Xin ngài sai khiến."
"Tốt."
"Phượng cô nương, ngươi cũng đi với ta đi, nhân tình cũ của ngươi chắc là nhớ ngươi muốn chết rồi."
Phượng Lâu Xuân đùa cợt cười cười, "đi thì đi, Mộ Khanh Hoàng trước đây làm nhục ta, chẳng phải chuyến này ta có thể báo thù vì mình hay sao?"
"Phải dựa vào bản lãnh của ngươi, ta không ngăn cản, lại càng không che chở."
"Ta cũng đi theo chủ tử, ta bảo vệ chủ tử." âm Cửu Chúc nói.
Nam tử cười khẽ, "Tốt, chúng ta đều đi."
- -
Cảm thụ được thân xe khẽ lay động, Mộ Khanh Hoàng mở mắt ra, ngồi thẳng người hỏi: "Đến chỗ nào rồi?"
Ngọc Loan đang ngồi thêu ở trên ghế nhỏphía dưới từ trong hộc tủ lấy ra bộ ấm trà, vừa rót nước vừa nói: "Nô tỳ vừa mới hỏi Võ Đại, nói là đã đến địa phận Hà Nam, đằng trước có dịch quán, đại quan tỉnh Hà Nam đều ở trong đó chờ nghênh đón thái tử."
"Quận chúa, uống nước cho nhuận cổ."
Mộ Khanh Hoàng nhận lấy chén sứ vân hoa sen bằng men xanh uống một ngụm, trầm ngâm nói: "Quá thuận lợi." Dọc đường đi có nhiều cơ hội như vậy, thế nhưng không có người ám sát.
Nếu không phải nàng và Lục Cửu đều biết Mộ Kiêu ở phía sau bày bố, nàng cũng cho rằng Sầm Tiểu Mạn ám sát chỉ là bởi vì chất chứa oán hận nên sinh hận mà muốn giết nàng.
Nghĩ đến đây, Mộ Khanh Hoàng bỗng dưng ngước mắt, Sầm Tiểu Mạn nếu chỉ vì ám sát nàng mà vào Trường Ninh Hầu phủ, vậy lúc ấy nàng đã đem Sầm Tiểu Mạn điều đến bên cạnh, vì sao nàng ta còn phải giả vờ thích Lục Cửu?
Mà đời trước, Sầm Tiểu Mạn chưa từng ám sát nàng, cũng chỉ cùng Lục Mạo ở chung một chỗ khuấy đảo làm trong nhà gà chó không yên, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Vì sao đời này Sầm Tiểu Mạn lại phải đưa nàng vào chỗ chết?
Là vì không có Ninh Tú Ngọc để nàng ta lợi dụng, Sầm Tiểu Mạn không quấy rối được, không tác động lên tâm trạng tình cảm của nàng được, cho nên mới đổi chủ ý?
Ngay vào lúc này, xe ngựa ngừng lại, Ngọc Loan vén rèm lên duỗi đầu ra hỏi Võ Đại đi bên cạnh cỗ kiệu, "Sao lại ngừng?"
Võ Đại ngồi trên lưng ngựa nhìn ra xa, thấp giọng nói: "Đầu đường đằng trước có rất nhiều đại nhân mặc quan phục, Mạnh công công hầu bên cạnh thái tử đang qua đó xem."
Trong xe, Mộ Khanh Hoàng cũng nghe thấy, một lát sau xe ngựa lại đi tiếp, đi ước chừng được nửa canh giờ thì ngừng lại, lúc đó mặt trời đã xuống núi, sắc trời cũng tối, đoàn người liền ở lại dịch quán một đêm, một đêm này vẫn bình an vô sự như cũ.
Sáng sớm hôm sau xuất phát, đi một ngày đã đến Hoài Khánh Phủ, huyện Nguyên Vũ là một phần của Hoài Khánh Phủ.
Biết được thái tử đích thân tới, quan viên trên dưới Hoài Khánh Phủ đều đến nha môn Hoài Khánh Phủ nghênh đón.
Vì Mộ Khanh Hoàng là nữ quyến nên xe ngựa được đón trực tiếp vào hậu viện phủ nha môn.
Ngọc Loan và Ngọc Khinh xuống xe trước, đặt ghế ngay ngắn rồi mới đỡ Mộ Khanh Hoàng xuống.
"Hà Nam Thừa tuyên Bố chính sử phu nhân Từ Lâm thị bái kiến Triều Dương quận chúa."
"Hà Nam Đề hình án sát sử phu nhân Lưu Khổng thị bái kiến Triều Dương quận chúa."
"Hà Nam Đô chỉ huy sứ phu nhân Đặng Hoa thị bái kiến Triều Dương quận chúa."
"Hà Nam Tri phủ Tân Lý thị bái kiến Triều Dương quận chúa."
Trước mắt là bốn phu nhân ăn mặc lộng lẫy, Mộ Khanh Hoàng không biết một ai, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì, "không cần đa lễ, tất cả đứng lên đi."
"Tạ quận chúa." Lâm thị, Khổng thị, Hoa thị, Lý thị rối rít trả lời.
Nơi này là nha môn Tri phủ, nữ chủ nhân chính là Lý thị có phẩm cấp thấp nhất, phong thái nhẹ nhàng, nàng ta dịu giọng nói: "Quận chúa một đường mệt nhọc, mau mời vào bên trong, đã chuẩn bị xong cho ngài một viện nhỏ sạch sẽ."
"Đã làm phiền."
Lý thị dẫn đường ở phía trước, chẳng mấy chốc đã đến chính đường, mọi người phân theo tôn ti ngồi vào chỗ của mình, Mộ Khanh Hoàng ngồi ở chủ vị nói: "Ta là lấy thân phận Dưỡng Tế Tự khanh đi theo thái tử đến đây, mục đích một là đến tra xét tình hình của Dưỡng Tế Viện Hà Nam, hai là tìm một nữ tử chịu làm quanquản lý Hà Nam."
Bốn phụ nhân ngồi phía dưới nhìn nhau, cũng không biết Dưỡng Tế Tự này là cái nha môn gì, Mộ Khanh Hoàng không giận mà ra hiệu cho Ngọc Loan.
Ngọc Loan và Ngọc Khinh sớm đã chuẩn bị, đem sổ sách Mộ Khanh Hoàng chỉnh sửa phân phát xuống.
Mộ Khanh Hoàng lại nói: "Các ngươi xem trước một chút, sau đó các ngươi viết một danh sách các vọng tộc tại Hà Nam cho ta, ta chuẩn bị mở tiệc quyên tặng mua chức quan, nha môn Dưỡng Tế Tự trong kinh đã xây dựng xong, lần này ta đến Hà Nam chính là vì xây dựng nha môn Dưỡng Tế Viện Hà Nam."
Bốn vị phu nhân đều biết chữ, mở ra đọc sơ qua đã lập tức hiểu, hóa ra là quyên tiền cho những
người già cô nhi kia, đòi tiền đấy...
Bốn vị phu nhân nhìn nhau mấy lần, nụ cười trên mặt Bố chính sử phu nhân Lâm thị vẫn không thay đổi, vừa cung kính lại vừa xa lánh nói: "Quận chúa thứ lỗi, việc này trọng đại, thiếp thân không thể làm chủ, vẫn phải trở về thông báo cho lão gia của chúng ta sau đó sẽ báo lạiquận chúa."
Ba vị phu nhân còn lại cũng uyển chuyển biểu đạt ý này, Mộ Khanh Hoàng gật đầu, "Ừ, các ngươi trở về thương lượng một chút, nhưng sáng mai phải đem danh sách vọng tộc tỉnh Hà Nam giao cho ta, các ngươi không muốn dẫn đầu, bản quận chúa cũng sẽ không miễn cưỡng, lại càng không muốn các ngươi lo nghĩ gì nhiều, bản quận chúa gầy dựng nha môn Dưỡng Tế Tự chỉ thuần túy vì làm việc thiện tích phúc đức thôi."
không cần lo nghĩ gì nhiều, đương nhiên là đang ám chỉ việc lo lắng đắc tội quận chúa, đắc tội quận chúa có phải là đã đắc tội thái tử hay không, mấy vị phu nhân ở đây hiện đang cân nhắc việc này, chỉ qua một câu nói của Mộ Khanh Hoàng là đã rõ.
Bốn vị phu nhân đứng đầu tỉnh Hà Nam có chút luống cuống, các nàng có thói quen uyển chuyển vòng vèo, thấy Triều Dương quận chúa trực tiếp như vậy, đột nhiên không biết tìm từ nói chuyện như thế nào.
Ngồi xe ngựa cả ngày, Mộ Khanh Hoàng đã mỏi lưng nhức eo, liền nói: "Lui xuống đi."
Bốn vị phu nhân như được đại xá, cáo từ.
Bên này Mộ Khanh Hoàng tắm rửa nghỉ ngơi dưỡng sức, bên kia thái tử lại nhận được diễm phúc khôn cùng.
Lần này đi ra ngoài là vì cứu trợ thiên tai, thái tử không mang theo bất kỳ phi thiếp nào bên người, bốn vị quan lớn phủ Hà Nam nghĩ chu đáo, phái một nữ tử có nhan sắc khuynh thành đến hầu hạ.
Thái tử giá lâm nha môn Hoài Khánh Phủ, Tri phủ Hoài Khánh đương nhiên sẽ nhường chủ viện lại cho thái tử ở. Ngọc liễn mặc dù thoải mái, nhưng dù gì cũng đã ngồi một đường, thái tử cũng có chút mệt nhọc, gọi nước nóng ngâm chân.
Lúc đó, thái tử ngồi ở trên giường, chân đặt ở trong chậu vàng, một nữ tử quỳ bên cạnh chậu vàng, nữ tử cúi đầu rửa chân cho thái tử, bàn tay mềm mại trơn mịn, ngón tay mảnh mai xuyên qua ngón chân thái tử, làm cho thái tử có cảm giác hơi ngứa, giống như bị lông vũ lướt nhẹ vài cái. Thái tử đang tuổi tráng niên, bị nô tỳ này làm cho nảy ra phản ứng, đôi mắt không kìm được nhìn về phía cái cổ trắng nõn lộ ra ngoài của nữ tử kia.
Mạnh Đức Siêu thấy thế, nhẹ nhàng tránh lui ra ngoài.
Trong phòng ngủ, thái tử nâng cằm nô tỳ này lên, ngón tay hơi chai sần vuốt ve trên gương mặt mịn màng trắng ngần của nàng ta, "Ngươi tên gì?"
"Nô tỳ tên U Hoan."
"U Hoan..." Thái tử cân nhắc một lát liền trầm ngâm nói: "Động phòng ký đắc sơ tương ngộ. Tiện chỉ hợp, trường tương tụ. Hà kỳ tiểu hội u hoan, biến tác biệt ly tình tự. Huống trị lan san xuân sắc mộ. Đối mãn mục loạn hoa cuồng nhứ. Trực khủng hảo phong quang, tận tuỳ y quy nhứ.(1) Có phải là U Hoan trong tiểu hội u hoan không?"
(1) một đoạn trong bài “Trú dạ lạc - Ức biệt” của Liễu Vĩnh. Dịch nghĩa:
Động phòng nhớ buổi đầu tao ngộ Những tưởng được lâu đoàn tụ Dè đâu phúc chốc thầm vui Tình tự biệt ly biến đổi Huống lúc phai tàn xuân sắc mộ Thấy khắp chỗ loạn hoa cuồng nhứ Cảnh sắc đẹp đều e Thảy đều đi theo nó
U Hoan ngượng ngùng gật đầu.
Thái tử liền biết nữ tử này được chuẩn bị cho hắn.
"Từ anh Đạt có tâm." nói xong, thái tử đỡ U Hoan dậy, ôm lấy eo nàng bế lên giường.
một đêm hoan tình vô độ.
Bố chính sử phu nhân Lâm thị ở trạch viện tạm cư của Hoài Khánh Phủ đợi đến trời tối, vẫn không thấy Từ anh Đạt hồi phủ, liền sai đầy tớ đi phủ nha môn hỏi một chút.
Nhìn thoáng qua sắc trời tối đen, Lâm thị chau mày,nhóm thái tử đường xa mệt nhọc, nên đã sớm giải tán mấy người tham gia bữa tiệc chào mừng rồi. Khi nàng từ phủ nha môn trở về rõ ràng trông thấy xe ngựa của Án sát Lưu đại nhân và Đô chỉ huy sứ Đặng đại nhân đều đã về, thái tử có chuyện gì mà giữ lão gia lại lâu như vậy.
Nghĩ lại, thái tử không giữ Lưu đại nhân, Đặng đại nhân lại nói chuyện, mà chỉ giữ lão gia nhà nàng, cũng nói lên thái tử ân sủng nhà mình, mặt mày Lâm thị lại giãn ra.
Nhưng sau nửa nén hương, đầy tớ quay về hồi bẩm: "Hồi phu nhân, phủ nha môn người ta nói, lão gia đã sớm về."
Lâm thị im lặng suy nghĩ một lát, không biết nghĩ tới chuyện gì mà sắc mặt ngưng trọng hẳn lên.
P/s: Ghét cha thái tử ghê. Chắc đây là nguyên do kiếp trước chết. Tội mê gái