Cô trở lại phim trường, lại khua chiêng múa trống diễn với Tiêu Mộ Lương mấy cảnh.
Thế nhưng trong lòng vẫn luôn có một nỗi bất an khó nói.
Giống như là cảm giác buồn nôn không ngừng lúc nãy đang dự báo trước điều gì đó….
Rõ ràng đang rất tốt, sao tự nhiên lại...
Mặc dù lời nói của tên đó khiến người ta buồn nôn, nhưng cô cũng đâu cần phản ứng mạnh như vậy chứ?
Chẳng lẽ anh ta đã xảy ra chuyện gì rồi?
Không, không đâu, mấy ngày này cô luôn hành động cẩn thận.
Dường như Dạ Cô Tinh lại đột nhiên nhớ ra điều gì, đầu mày nhíu lại đăm chiêu, vẫy tay về phía Vương Thạch, Vương Thạch sửng sốt, lập tức hô to một tiếng: “Cắt!"
Tất cả mọi người đều sửng sốt.
Đây..
đây xem như là cảnh hỏng à?
Trong lúc mọi người vẫn còn đang tròn mắt kinh ngạc, Dạ Cô Tinh lập tức xuống sân khấu, cầm lấy túi xách, lấy điện thoại.
Nhưng động tác đột nhiên ngừng lại, đến bây giờ, cô vẫn chưa biết số điện thoại của An Tuyển Hoàng.
Đúng vào lúc cô đang lo lắng bất an, có một cuộc gọi từ người lạ gọi đến, cô lập tức nhấm phím nghe.
“Tiểu thư Dạ, gia chủ đang gặp nguy hiểm.”
Đầu cô ong lên một tiếng, ánh mắt Dạ Cô Tinh dại ra, tay phải cầm điện thoại có chút run run.
Gặp nguy hiểm, gặp nguy hiểm...
An Tuyển Hoàng gặp nguy hiểm sao?
Ánh mắt bỗng chốc trở nên nghiêm nghị, khí chất mạnh mẽ từ trên người cô tỏa ra.
Bầu không khí lạnh lẽo, xơ xác tiêu điều bao trùm khắp nơi.
Mọi người đều rùng mình ớn lạnh, đè nén sự hỗn loạn trong lòng.
Dạ Cô Tinh nặng nề mở miệng, gằn từng chữ: “Nói rõ ràng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Bên kia đầu dây điện thoại, Minh Chiêu nhất thời sửng sốt.
Trong nháy mắt, anh ta dường như cảm giác được một dòng năng lượng mạnh mẽ và đầy uy lực đang hướng về phía mình, mang theo hơi thở chứa đầy sát khí.
Anh ta lắc đầu muốn bỏ đi cảm giác không đúng này, lấy lại sắc mặt lạnh lẽo: "Chất độc của gia chủ phát tác, đã rơi vào trạng thái hôn mê." Ôi chao, Minh Chiêu tiếp tục nói, giọng điệu có vẻ gượng gạo: "Viên đạn được lấy ra kia, còn không?"
Mặc dù Minh Chiêu đã cố gắng che giấu, nhưng linh cảm của Dạ Cô Tinh làm sao lại không nhận ra được sự oán trách trong giọng điệu lạnh nhạt của hắn.
Cô cau mày, nặng nề hỏi: “Có liên quan gì với viên đạn kia không?”
“Trên đạn có độc, Minh Triệt phải lấy được độc tố ra mới có thể giải độc.”
“Mười phút nữa.
Mặc kệ bây giờ anh đang ở đâu, mười phút nữa tôi muốn thấy anh mang theo cả người lẫn xe xuất hiện ở đài truyền hình thủ đô."
…...
Chiếc xe lao nhanh vun vút, không phải chạy về phía biệt thự bên bờ biển.
Minh Chiêu chở Dạ Cô Tinh đi theo hướng đi ra ngoại ô.
Chiếc xe đen bóng trên đường lao nhanh như tên bắn, biến thành một đường huyền ảo bay qua trong chốc lát, cấp tốc đi về nơi xa xăm.
Ở vùng ngoại ô, bãi tha ma vắng vẻ hoang tàn, tiếng quạ kê, từng đợt gió lạnh kéo đến.
Cho dù lúc buổi sáng trời trong, mặt trời đang chiếu sáng nhưng vẫn khiến lòng người thấy ớn lạnh.
Nhưng từ sau khi theo Minh Chiêu đặt chân đến vùng đất này, thần sắc Dạ Cô Tinh không hề thay đổi, vẫn lạnh lẽo như trước.
Trong ánh mắt ngoài sự lo nôn nóng ra, chỉ còn lại sự lo âu.
Không hề có cảm giác như cô đang đứng ở bãi tha ma, điều này khiến Minh Chiêu không khỏi kinh ngạc.
Nhớ năm đó, Lạc Địch - một trong tứ đại hộ pháp.
Lần đầu tiên đến nơi đây cũng không thể điềm tĩnh như người ở trước mặt anh ta lúc này.
Chẳng trách, chẳng trách đến người bình thường lãnh đạm như gia chủ rơi vào rồi cũng không thể tự thoát ra được.
Lúc Dạ Cô Tinh quan sát xung quanh, Minh Chiêu tiến về phía một ngôi mộ vô danh, bắt đầu thò tay gõ lên bia mộ.
Nghe như không theo nhịp điệu nào, nhưng lại như có huyền cơ cất giấu trong nhịp điệu đó.
Đợi khi gõ hết nhịp cuối cùng, phần mộ cũ kĩ đó đột nhiên tách thành hai phần, xuất hiện lối đi chật hẹp đến nỗi chỉ đủ cho một người đi, tự tạo thành một hầm đạo kéo dài trong lòng đất.
Minh Chiêu cất bước xuống, Dạ Cô Tinh theo sát phía sau, kiềm chế lại tâm trạng nôn nóng, nắm chặt lấy lòng bàn tay mình.
Cô đoán không hề sai, đứa nhỏ với An Tuyển Hoàng quả thực có mối liên quan đặc biệt gì đó với nhau.
Cho nên khi An Tuyển Hoàng gặp nạn, cô mới có phản ứng dữ dội như vậy.
Mà lần trước, An Tuyển Hoàng có thể đến kịp thời như vậy, bảo vệ cô thoát khỏi nhát súng của hội Tam Hợp, chắn chắn cũng cảm nhận được điều gì, mới phát hiện ra cô và kéo cô thoát khỏi nơi tối tăm như vậy.
Nếu không, chỉ dựa vào một thiết bị theo dõi cảm ứng cũng không thể nào trong thời gian ngắn như vậy có thể định vị được chính xác vị trí của cô.
Anh, anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đâu đấy….
Dưới sự dẫn đường của Minh Chiêu, Dạ Cô Tinh đi qua từng trạm gác.
Cuối cùng cũng đến được một căn phòng chứa đầy máy móc.
Tiếng nhỏ giọt không dứt, chiếc kính thủy tinh màu xanh khúc xạ ra những tia ánh sáng màu xanh yếu ớt, nhưng lại khiến Dạ Cô Tinh cảm thấy bực bội mà không thể nói rõ.
Cảm giác không thể hít thở bao quanh lấy cô, tầm mắt hướng về phía chiếc cánh cửa khép kín kia, cô có dự cảm, người đàn ông cường thế bá đạo đó nhất định ở trong kia.
Đưa cho Minh Triệt viên đạn đã được gói chặt trong chiếc túi nilong, Dạ Cô Tinh chậm rãi bước về phía cánh cửa, nhẹ nhàng vặn chiếc tay nắm cửa, âm thanh theo đó phát ra.
Chú An đứng ở một bên, nhìn cô gái lạ lẫm trước mặt, ánh mắt lướt xuống chiếc bụng bằng phẳng của cô, đáy mắt đột nhiên ánh lên giọt nước mắt hạnh phúc….
Đã bao nhiêu năm rồi?
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoắt cái đã hai mươi chín năm trôi qua! Gia chủ không còn là cậu bé bướng bỉnh, mình đầy thương tích, quyết liệt vật lộn trên sân.
Mà giờ đây tóc chú cũng đã bạc đầu, tóc mai hai bên cũng bạc trắng, dần dần già đi.
Thời gian tôi luyện cậu bé yếu ớt lúc trước thành một vương giả thật sự.
Hùng mạnh đến mức đủ sức đứng trên đỉnh thế giới, tận hưởng cảnh đẹp khắp thiên hạ! Nhưng vẫn chỉ có một mình cô đơn, một đời đơn độc.
Nếu như một ngày nào đó, chú cũng không còn nữa, vậy gia chủ...
Nhưng mà, bây giờ khác rồi! Gia chủ không chỉ tìm thấy được tình yêu của đời mình, mà còn có con rồi!
An Thái cảm thấy cái chết bây giờ chẳng hề đáng sợ, ông có thể mỉm cười nơi chín suối, chết cũng chẳng có gì hối tiếc.
Đẩy cửa ra, Dạ Cô Tinh chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấy người đàn ông đang nằm yên tĩnh trên giường nhắm mắt ngủ say.
Cửa kính hắt lên ánh xanh ấm áp, lúc này phản chiếu đường nét nghiêm nghị trên khuôn mặt của người đàn ông ấy.
Cô đưa tay vuốt mấy sợi tóc tùy ý rơi trên trán của anh.
Động tác của cô gái nhẹ nhàng, ánh mắt dịu dàng thùy mị chưa từng thấy trước đây.
Trong căn phòng trống vắng, chỉ nghe thấy tiếng máy hoạt động.
Cô gái thì thào giọng nói trong trẻo, tựa như tiếng nói thì thầm đêm khuya, vương vấn bên tai.
“Tại sao không hỏi tôi về chuyện viên đạn? Anh thừa biết là tôi sẽ đưa nó cho anh mà….
Anh sợ tôi làm mất rồi, không muốn tôi tự trách mình cho nên mới chẳng hỏi tôi một câu sao? Đồ ngốc! Anh biết không… hình như tôi cũng thích anh mất rồi.”
Cho nên, anh nhất định không được xảy ra chuyện!
…..
Làn gió mang theo cảm giác mát mẻ của buổi sáng sớm, một vầng mặt trời đỏ hiện lên cao ở phía Đông.
Ánh nắng vàng chiếu khắp không gian, khiến bãi tha ma cũng không còn u ám trước khung cảnh này, mà còn khoác lên một luồng ấm áp lờ mờ, phúc lành quay về.
Lại một ngày mới bắt đầu.
Nhưng đối với bãi tha ma này, không gian màu xanh kia bốn mùa chẳng hề có sự thay đổi.
Mặt trời lặn rồi lại mọc, chỉ có đồng hồ chạy không ngừng trên tường là minh chứng duy nhất của thời gian trôi.
Suốt ba mươi sáu tiếng qua, người đàn ông này vẫn chưa từng mở mắt ra một lần nào.
Một hình dáng mảnh mai đang yên tĩnh tựa vào bên cạnh giường, quầng thâm hiện rõ dưới mắt cô.
Lông mi khẽ động, lông mày nhíu lại, cho dù là đang ngủ, cũng có thể thấy rõ cô không hề được yên giấc.
Bàn tay mảnh mai của cô được bàn tay dày rộng của người đàn ông nắm chặt.
Dù cho anh ấy đang nhắm mắt, không thể cử động, nhưng vẫn ngang ngược như cũ, mạnh mẽ, mang theo dã tâm độc chiếm cùng yêu thích vốn có của đàn ông mà nắm chặt lấy tay cô.
Vào lúc này, số liệu hiển thị trên máy móc vốn dĩ vẫn luôn ổn định, không rõ vì sao đột nhiên thay đổi.
Đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt đột nhiên mở ra, mang theo sự lạnh lẽo và cảnh giác.
Giống như mãnh thú đang ở tư thế chờ đợi tấn công.
Bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng xông lên tặng cho con mồi một nhát chí mạng.
Khi ánh mắt nhìn đến dáng vẻ mảnh mai tựa bên giường, vẻ nghiêm nghị trong mắt anh không còn nữa, mà thay vào đó là niềm vui sướng dịu dàng.
Tuy chỉ là một chút thoáng qua nhưng thật sự đã tồn tại trong mắt của kẻ vương giả, xen lẫn vào đó là sự kính mến và yêu thương.
Giống như anh có thể yên tĩnh mà nhìn cô cho đến thiên hoang địa lão*.
*Thiên hoang địa lão: Một thời gian dài đằng đẵng
Bàn tay mảnh mai của cô được bao bọc trong bàn tay to lớn của anh.
Nơi lòng bàn tay tiếp xúc mang theo hơi ấm truyền đến, giống như anh đang cầm một viên ngọc, bình thản ấm áp, mang theo cảm giác thật dịu dàng.
Ánh mắt nhìn đến hàng lông mày đang nhíu lại của cô, đáy mắt hiện lên sự yêu thương mà chính anh cũng không nhận ra.
Cánh tay còn lại của anh đưa ra, muốn giúp cô xoa dịu đi hàng lông mày đang nhíu chặt lại đó.
Lại không ngờ đôi mắt đen linh động sáng trong của cô đột nhiên mở ra, khiến cho động tác của anh đột nhiên khựng lại.
Khóe miệng lộ ra nụ cười bình thản, sự ngang ngược bá đạo trong mắt anh giờ đây lại được thay bằng sự dịu dàng yêu thương.
Anh dùng chất giọng trầm khàn khi vừa tỉnh dậy hỏi: “Tỉnh rồi?”
Dạ Cô Tinh chỉ nhìn anh mà không nói gì.
An Tuyển Hoàng khẽ nhíu mày, đang chuẩn bị rút tay về.
Không ngờ lại bị bàn tay nhỏ bé của cô nắm chặt, kéo lấy, cuối cùng đặt trên gương mặt đẹp như hoa của cô.
An Tuyển Hoàng ngước mắt, cả người chấn động khi nhìn vào ánh mắt sáng trong của cô.
Hai người nhìn nhau, chỉ một ánh mắt