Đối diện Túy Tiên Cư là một khu quảng trường.
Màn đêm vừa buông xuống, trên trời từng rạng áng hồng sặc sỡ.
Trong quảng trường, những ông cụ bà cụ đã ăn cơm xong cũng bắt đầu ra ngoài tản bộ.
Những cặp vợ chồng trẻ thì dẫn theo con cái.
Mọi người đều vô cùng náo nhiệt.
Những người bán hàng rong cũng bắt đầu buôn bán.
Có sạp thì bán đồ chơi, có sạp thì bán thức ăn.
Tiếng chào mời không ngừng nghỉ.
Dạ Cô Tinh nhìn những xiên kẹo hồ lô ngào đường đỏ rực xinh đẹp trên sạp hàng, chỉ cảm thấy trong miệng đột nhiên có vị chua, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.
Vẻ mặt An Tuyển Hoàng không thay đổi, chỉ yên tĩnh ngắm nhìn mọi biểu cảm của cô: “Muốn ăn sao?”
Dạ Cô Tinh quay đầu, ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn anh.
Hai con ngươi đen láy giống như bầu trời đêm sau khi được tẩy rửa, long lanh trong suốt.
Bên trong đôi mắt ấy giờ đây đang tràn đầy ý muốn cầu xin, lại thêm chút làm nũng: “Ừm nè! Muốn ăn!” Suy nghĩ một lúc, lại nói thêm: “Con của anh cũng muốn ăn.”
An Tuyển Hoàng là một người đàn ông bình thường, đương nhiên là anh cũng có khuyết điểm giống với phần lớn đàn ông trên đời này… chính là lòng tự trọng! Nhìn thấy Dạ Cô Tinh mềm mại, dịu dàng như vậy, trong lòng anh cảm thấy hạnh phúc.
Giống như có một luồng điện chảy khắp người khiến cho chân tay của anh đều muốn co rút.
Nếu không phải hoàn cảnh bây giờ không thích hợp, anh nhất định hóa thân thành sói đói, đã không thể ăn được “thịt” cô, thì ít nhất cũng phải “uống” được chút canh thịt!
Hôn lên trán cô một cái: “Ở bên ngoài rất lạnh.
Vào trong đợi đi.” An Tuyển Hoàng nhanh chóng đi về phía đối diện.
Dạ Cô Tinh nghe lời anh bước vào Túy Tiên Cư trước.
Ở cửa, một nhân viên phục vụ nữ lập tức nở nụ cười chào đón: “Hoan nghênh quý khách.”
Đồng phục thuần một màu đen, tấm thẻ trước ngực viết bốn chữ “Quản lý sảnh lớn”.
Cổ áo chữ V được thiết kế độc đáo, làm lộ ra nửa mảng da thịt trắng như tuyết.
Vòng eo nhỏ nhắn, giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng.
Gương mặt được trang điểm khéo léo tinh xảo, nụ cười quyến rũ.
Nét mặt Dạ Cô Tinh không thay đổi quan sát xung quanh.
Tiếp đó cô thu lại tầm nhìn, âm thầm gật đầu.
Nơi này được trang trí tinh tế, xung quanh bày trí tao nhã, phong cách Trung Tây kết hợp.
Khách hàng đều mặc âu phục giày da, cử chỉ đúng mực.
Xem ra có thể yên ổn ăn một bữa cơm ở đây.
“Có phòng riêng không?” Cô biết An Tuyển Hoàng không thích nơi đông người.
Quản lý nở nụ cười khéo léo: “Xin hỏi cô có đặt trước không?”
Dạ Cô Tinh lắc đầu: “Tôi thấy phòng riêng ở chỗ các cô vẫn còn trống, tôi muốn đặt một phòng.” Nơi cửa ra vào có đặt một màn hình điện tử, trên đó hiển thị số phần trăm chỗ ngồi của khách hàng.
Mà phòng riêng lại được tách ra, trên màn hình hiện rõ chỉ có bốn mươi sáu phần trăm là đã được đặt trước, cũng chứng minh được phòng riêng còn trống chiếm tới gần một nửa.
Quản lý đột nhiên lộ ra ánh mắt kỳ lạ, lại lần nữa quan sát Dạ Cô Tinh từ trên xuống dưới.
Xác định cô gái này không phải là một trong những vị khách quý được hưởng đặc quyền sử dụng phòng riêng, cô ta mỉm cười chậm rãi giải thích: “Tiểu thư, có thể cô vẫn chưa biết rõ quy định của Túy Tiên Cư.
Từ lúc đầu thành lập, chúng tôi đã đưa ra phương pháp đấu giá để giành được quyền sử dụng phòng riêng ở đây.
Cũng chính là nói, mỗi một phòng riêng ở trên tầng đều đã có chủ.
Không có sự cho phép của chủ sở hữu, chúng tôi cũng không thể tùy tiện cho người khác sử dụng.
Thực sự vô cùng xin lỗi!”
Mày khẽ nhíu lại, Dạ Cô Tinh cảm thấy thật buồn cười.
Cùng là khách hàng, không phải nên đối xử bình đẳng sao? Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy, bán đấu giá quyền sử dụng phòng riêng.
Lẽ nào đây chính là cách thể hiện bản thân không giống với những người khác? Thật sự là phong cách đặc biệt khác thường!
Mà nhà hàng này cũng thật kỳ lạ! Không chỉ không cảm thấy vô liêm sỉ, ngược lại còn cho rằng đây là vinh hạnh.
Có thể dễ dàng nhận ra được có sự khoe khoang trong lời nói của người quản lý này, dường như ngay cả cô ta cũng cảm thấy bản thân mình cao quý hơn mấy phần.
Dạ Cô Tinh không thể hiểu được điều này.
Nhưng đây là quy tắc do người khác định ra.
Nếu cô không hài lòng, thì có thể lựa chọn đi đến chỗ khác, không cần phải lớn tiếng phát biểu ý kiến của bản thân.
“Nếu cô đồng ý, thì không khí ở sảnh lớn cũng rất thích hợp để dùng bữa.” Quản lý mỉm cười, giọng nói cung kính.
Xem ra là người được đào tạo một cách chuyên nghiệp.
Dạ Cô Tinh khua tay: “Không cần đâu.” Nói xong, cô xoay người định rời khỏi.
Nụ cười của nhân viên quản lý lập tức cứng lại.
Trước đây cũng có người muốn đặt phòng riêng.
Nhưng sau khi nghe cô giải thích sơ qua, thì họ cũng biết được những người sở hữu phòng riêng nhất định đều là người có thân phận không tầm thường, nên cũng chỉ đành hậm hực bỏ qua.
Đa số mọi người đến Túy Tiên Cư là vì thức ăn ngon ở đây.
Do đó cuối cùng gần như bọn họ đều sẽ lựa chọn dùng bữa tại sảnh lớn.
Tuy nhiên cô gái trước mắt này hơi… quá cố chấp rồi!
Phải biết rằng thức ăn được làm ra ở Túy Tiên Cư không phải ai cũng có thể nếm được.
Nếu vào ngày cuối tuần mà không đặt bàn trước, cho dù xếp hàng cả một ngày cũng không chắc được gọi đến số.
Vừa hay, hôm nay sảnh lớn vẫn còn hai chỗ trống.
Thế mà cô gái này lại không để ý đến, lập tức xoay người muốn đi khỏi.
Cô ta cảm thấy không chỉ bản thân mà ngay cả Túy Tiên Cư cũng bị sỉ nhục.
Do đó, ánh mắt quản lý nhìn bóng lưng của Dạ Cô Tinh càng hiện lên sự khó chịu.
Tầm mắt rà soát quần áo trên người cô, đều là nhãn hiệu thông thường, cũng không phải là hàng hiệu nổi tiếng gì.
Nhưng điều khiến cho cô ta không chịu được, chính là cô gái này vậy mà lại mang giày đế thấp!
Trong mắt cô ta, con gái không mang giày cao gót thì chẳng khác nào là gái quê không có kiến thức!
Nếu Dạ Cô Tinh biết được cách nghĩ thật sự của người này, cô nhất định sẽ cạy mở bộ não “kỳ diệu” này ra, để xem thử cấu tạo bên trong rốt cuộc khác thường ở đâu!
Tuy trong lòng không được thoải mái, nhưng cô ta dù sao cũng là người đã từng được đào tạo chuyên nghiệp, cũng biết được tôn trọng ý muốn của khách hàng.
Cho nên cô vẫn cung kính nói: “Xin quý khách đi thong thả.” Chỉ là ánh mắt hiện lên sự khinh thường.
Đoán chừng là kẻ nghèo hèn không có khả năng chi tiêu.
Vào đây bày ra dáng vẻ giàu có, nhưng thực tế thì khả năng chi trả lại bằng không.
Dạ Cô Tinh vừa bước ra khỏi cửa, cổ tay lập tức bị một người dùng lực nắm chặt kéo lại, bị ép phải xoay người.
Nhưng khi nhìn thấy rõ người trước mắt, trong mắt cô đột nhiên hiện lên sự rét lạnh.
Giang Hạo Đình cũng không biết tại sao bản thân lại làm ra động tác như vậy, cũng không rõ sự tức giận của mình bộc lộ ở trên bàn ăn là từ đâu mà đến.
Dù sao thì buồn phiền này, cũng khiến cho trong lòng ngột ngạt vô cùng khó chịu.
Theo trực giác, anh ta không những vô cùng ác cảm với giọng điệu của kẻ nói “Con gái trong giới giải trí đều là gái làng chơi”.
Mà khi người này nói khoác mà không biết ngượng, nói muốn bỡn cợt Áo Tím, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là… Anh còn chưa trừng trị cô ta đâu! Đám rùa các người chỉ nghĩ đến việc ngủ trước tiên.
Đừng nói là làm được, mà ngay cả nghĩ cũng đừng nghĩ đến!
Nhưng anh lại không thể gào lên rằng...!cô ta là người tao sắp trừng trị, chúng mày đừng manh động!
Nếu làm như vậy thì chẳng khác nào là giấu đầu lòi đuôi!
Ngoại trừ bực bội tủi thân thì còn có uất ức.
Lại nhớ đến nụ cười đáng ghét của cô ta… “Ấy! Đây chính là thù lao mà tôi muốn, anh có vừa ý không? Hưởng thụ cho tốt đi ha!”
Trong lòng anh ta như có một ngọn lửa.
Cho dù cố gắng kiềm chế như thế nào cũng không thể trấn áp được nó.
Do đó, anh ta mới đẩy cửa rời khỏi.
Nhưng khi anh đi đến cửa thang máy, thì nhìn thấy gì đây?
Sao lại có thể là cô gái đó?! Có lẽ là đầu óc không được tỉnh táo, nhưng hôm nay anh cũng không uống nhiều rượu lắm, chắc chắn không phải là ảo giác.
Anh nghe thấy cuộc nói chuyện của cô với nhân viên quản lý, hóa ra là muốn đặt phòng riêng.
Vốn dĩ anh ta định ngoảnh mặt làm ngơ.
Nhưng khi thấy cô xoay người muốn rời khỏi, anh lập tức chạy hai ba bước đuổi theo sau.
Hành động còn nhanh hơn suy nghĩ, đợi đến lúc phản ứng lại được mới phát hiện… anh ta đã kéo người lại rồi.
Cổ tay mảnh khảnh dễ dàng bị bàn tay của anh ta tóm lấy, cảm giác ấm áp làm