Chỉ nhìn thấy một người mặc quần áo màu đen, rõ ràng thấy là ăn mặc giản dị nhưng lại có cảm giác nghiêm nghị kinh người.
Một cái mũ lưỡi trai lớn, vành nón cực thấp che gần hết nửa khuôn mặt.
Theo sau là hai người đàn ông một trái một phải, đều mang vẻ mặt nghiêm trang, nghiêm chỉnh.
Khi Dạ Cô Tinh bước vào, tất cả mọi người đều cảm nhận được một đợt áp lực mạnh mẽ đè trên người, không khí xoay chuyển, lạnh lùng nghiêm nghị mà uy nghiêm đáng sợ.
Toàn bộ mọi người đều thu lại ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào sự sắc bén này.
Trong đám người, vài vị lãnh đạo có thế lực nhỏ đã quy thuận vẫn còn lơ đễnh, nhưng vừa thấy khí thế của người mới đến có tính uy hiếp, họ đều cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
Tất cả đều thu lại sự khinh thường trong lòng, không dám coi khinh người này chút nào.
Chẳng trách lại có thể khiến cho đám cao thủ Đàm Hào cam tâm tình nguyện nghe theo!
Đàm Hào tiến lên hai bước, sau đó đứng yên bên cạnh Dạ Cô Tinh cung kính gọi: “Lão đại.”
Anh vừa gọi xong, mọi người đồng loạt gọi theo: “Lão đại.”
Dạ Cô Tinh vuốt cằm một cái, đè thấp âm thanh thâm trầm nói: “Vào trong nói chuyện.”
Mọi người tự động đi vào phòng họp theo trật tự.
Dạ Cô Tinh ngồi vào chỗ ngồi phía trên của mình, một trái một phải lần lượt là Vương Trực và Dạ Thất.
Trên đường đến đây, Vương Trực đã kể hết mọi chuyện cho Dạ Thất.
Cho nên nhìn thấy tình cảnh như vậy anh ta cũng không mấy kinh ngạc, ngược lại còn cảm thấy điều này cũng hợp lý.
Giống như cô gái trước mặt anh từ khi sinh ra đã khiến người khác ngước lên và đầu hàng để sống sót!
“Nói cho tôi biết toàn bộ tình hình hiện tại.” Dạ Cô Tinh nặng nề mở miệng.
Đàm Hào sắp xếp lại ngôn từ một chút, mở miệng nói: “Trong khoảng thời gian này, tổ chức Dạ đã nắm được cơ bản thành phố B trong tay.
Thành phố A chỉ còn sót lại thế lực của bang Lão Hằng.”
Dưới mũ lưỡi trai, Dạ Cô Tinh hơi nhướng màu.
Năng lực của Đàm Hạo quả thật không tệ.
Mới trong thời gian một tháng ngắn ngủi đã thâu tóm được thành phố B.
Nếu không phải bang Lão Hằng ngoan cố chống trả, có lẽ bây giờ anh ta đã chiếm được thành phố A vào túi, cũng sẵn sàng chuẩn bị kế hoạch ra tay với các thành phố khác!
“Về chuyện của bang Lão Hằng, mọi người thấy như thế nào?” Ánh mắt quét về mọi người ngồi phía dưới, giọng điệu rõ ràng bình thản không gợn sóng nhưng lại khiến cho người khác sinh ra run sợ, không rét mà run.
Mọi người phía dưới mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không hẹn mà cùng trầm mặc.
Đàm Hào suy tư một lát, mở miệng nói: “Chỉ có tìm ra nguồn gốc của những khẩu súng đó, chúng ta mới có thể giải quyết được vấn đề cơ bản.
Nếu không chỉ tăng thêm thương vong, lại vừa đúng với ý muốn của bang Lão Hằng.”
Cho Đàm Hạo một ánh mắt tán thưởng, nhưng đột nhiên sắc mặt của Dạ Cô Tinh lại trầm xuống, giơ tay đập mạnh một cái lên bàn: “Còn các người thì sao? Sao không có ý kiến gì?!” Ánh mắt của cô đảo qua mọi người, vẻ mặt tàn ác và sắc bén.
Trong lòng mọi người đều run lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Dạ Cô Tinh lạnh lùng cười: "Những người hôm nay ngồi ở đây đều là cấp cao của tổ chức Dạ.
Như thế nào gọi là người cấp cao? Tôi không phải muốn thấy mấy người ngồi trên cao thờ ơ, nhìn những người bên dưới tắm trong máu, chiến đấu hăng say, đổi cả mạng sống và trí tuệ.
Mà là muốn mấy người xung phong đi đầu, làm tấm gương tốt! Tổ chức Dạ không nuôi những kẻ vô dụng.
Không làm được gì thì sớm hay muộn cũng sẽ bị đào thải.
Còn với những kẻ phản bội…” Lời đang nói ngừng lại một chút, Dạ Cô Tinh lấy ra một chiếc súng Revolver* tinh xảo, ném lên trên mặt bàn: "Tôi sẽ đích-thân-giết-kẻ-đó.”
*Revolver: Một loại súng lục tay ngắn, ổ đạn thường có 6-7 viên.
Loại súng thường thấy trong phim Trung thời trung đại.
Ánh mắt cô quét qua những người ngồi bên dưới, không chừa lại chút nào.
Sắc mặt của các cựu thành viên bang Ám Dạ trở nên nghiêm nghị, vẻ mặt cương quyết.
Cô âm thầm gật đầu.
Những người này đều là kẻ thân tín do chính Vu Sâm tự mình huấn luyện.
Không có gì nghi ngờ về lòng trung thành của họ.
Ánh mắt cuối cùng rơi trên mấy người boss của thế lực đã quy thuận.
Cô nhìn thấy trong mắt bọn họ lộ ra vẻ sợ hãi nhưng vẫn nghiến răng nghiến lợi.
Ngay cả thái độ thờ ơ lúc trước cũng thu hồi lại.
Dạ Cô Tinh biết, hôm nay cô đã đạt được mục đích rồi.
Cô chỉ muốn nói cho những người này, làm cấp cao không phải dễ dàng như vậy! Không dốc hết sức vì tổ chức Dạ, ai cũng không xứng đáng ngồi ở chỗ này!
Cô tin rằng trong lòng họ đã biết rõ tới cùng sau này họ phải làm như thế nào.
“Cho các người thời gian nửa ngày.
Buổi chiều tôi muốn nghe thấy cách giải quyết vấn đề của bang Lão Hằng.
Tan họp.” Nói xong cô đứng dậy rời đi.
Vương Trực, Dạ Thất, Đàm Hào cũng đi theo sát phía sau.
Mọi người còn lại quay mặt nhìn nhau, vẻ mặt cứng đờ.
Trong phòng làm việc, Dạ Cô Tinh ngắm nghía khẩu sủng Đàm Hào đưa cho.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi trên mặt bàn rải rác đầy các linh kiện của khẩu súng.
Chỉ nhìn thấy bàn tay trắng nõn của cô gái vung lên, ngón tay như bạch ngọc, giống như đã làm qua rất nhiều lần, ngựa quen đường cũ.
Nhưng cũng trong chớp mắt, Dạ Cô Tinh chỉ với hai tay đã khiến toàn bộ linh kiện bị tháo ra thành những hình dáng thô sơ nhất, đặt ở trên bàn.
Thất Dạ bình tĩnh không chút sợ hãi, lắp ráp súng ống là khóa huấn luyện cơ bản nhất của tổ Dạ.
Sư phụ đặc biệt thuê huấn luyện viên là lính đánh thuê châu Phi đến dạy cho mười sáu người bọn họ.
Về phương diện bắn súng, chính vị đang ngồi trước mặt này và Thập Tam là người có thiên phú nhất.
Trong những lần diễn thực chiến, ngay cả huấn luyện viên cũng đã bị cô xử lý hai lần!
Nhìn kỹ các bộ phận trên mặt bàn, đây là vũ khí bí ẩn trong truyền thuyết đã gây tiếng vang với chỉ hai phát sung?
Dạ Cô Tinh chậm rãi cong môi, trong mắt lóe lên một chút vẻ kích động và thích thú: "Thì ra là thế…”
Đàm Hào nhìn thấy việc này thì không thể kìm lòng được nữa.
Rất nhiều anh em đã biểu diễn qua rồi.
Nhưng bất đắc dĩ anh ta chỉ biết dùng súng, chứ không hiểu cấu tạo nguyên lý của súng.
Việc này cực kì quan trọng, anh ta cũng không thể tùy tiện nhờ ai giúp đỡ.
Thật sự không thể trách được.
Anh ta suy nghĩ đến sứt đầu mẻ trán nên mới quấy rầy đại boss.
Nhìn thấy hành động nghịch súng của lão đại.
Anh ta biết rằng đây chính là chuyên gia trong số các chuyên gia, cao thủ trong các cao thủ!
“Lão đại, có vấn đề gì sao?”
Dạ Cô Tinh ý bảo ba người đi tới bên cạnh cô, chỉ vào một trong những phần linh kiện mình đã lấy ra và đặt sang một bên.
“Hả?” Dạ Thất là người đầu tiên nhận ra manh mối: "Súng này có hai nòng?”
Vương Trực nhướng mày: "Là súng Revolver?”
Trong mắt Đàm Hào lóe lên một suy nghĩ sâu xa: "Hình như là khẩu Revolver của công ty HDH bên Pháp sản xuất từ năm 1912-1918.”
Dạ Cô Tinh gật đầu: "Anh chỉ nói đúng