“Tôi sống ở tòa nhà số 3, nhưng tôi quên mang theo chìa khóa rồi.
Bây giờ trong nhà không có ai cả…” Trong lời nói của cô gái mang theo một chút tủi thân cộng thêm một ít xấu hổ.
Nếu nói “cuộc đời như một vở kịch hoàn toàn dựa vào kỹ năng diễn xuất” thì Dạ Cô Tinh thậm chí còn muốn tự tay trao giải cho chính mình!
Có lẽ do nụ cười quá mức chói lóa của cô gái, ánh mắt trong sáng và giọng nói cực kì có hồn, nên Tề Dục mới bị ma xui quỷ khiến gật đầu ngay lập tức.
Sau phản ứng lại, cô gái đã đẩy cổng hàng rào ra, giống như một con thỏ nhỏ linh hoạt băng qua bãi cỏ đi đến chỗ cửa sổ.
Hai người nhìn nhau qua song cửa sổ.
Người đàn ông lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, còn cô gái thì chỉ chống cằm.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng, mang theo sự ngây thơ quan sát xung quanh, có chút ngốc nghếch cũng có hơi đơn giản.
Tiếp xúc gần như vậy cuối cùng Dạ Cô Tinh cũng thấy rõ bộ dạng của người đàn ông trước mặt.
Không có vẻ đẹp làm người ta ngạc nhiên như Nguyệt Vô Tình.
Không có sự phóng túng cởi mở như Dạ Thất Cũng không lạnh lùng cứng ngắc như Minh Chiêu.
Trong ánh mắt người đàn ông này chỉ toàn là vẻ hờ hững, lạnh nhạt đến mức không có một chút sợ hãi nào, còn có thể nhìn thấy rất rõ sự xa cách.
Anh ta ngồi yên trên xe lăn, đường nét sườn mặt phủ đầy ánh sáng màu vàng, nhưng lại mang vẻ nhợt nhạt thiếu sức sống.
Cái loại màu trắng này giống như là sự phờ phạc vì quanh năm không thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Rõ ràng giờ phút này anh ta đang ở yên dưới ánh nắng.
Nhưng dường như tất cả mọi sự ấm áp đều không thể xuyên qua người anh, lạnh nhạt, lặng im, không mong cũng không muốn.
Mà Tề Dục thì đang đánh giá Dạ Cô Tinh.
Làn da của cô gái này đẹp lắm, giống như một món đồ sứ màu trắng cao cấp, phát ra ánh sáng lấp lánh thuần khiết.
Đôi mắt to tròn, dáng mũi xinh đẹp và đôi môi anh đào.
Lúc này cô đang nhìn anh ta với nụ cười dịu dàng cùng ánh mắt ngây thơ.
“Bãi cỏ rất đẹp.” Cô gái cười nói.
Tề Dục sửng sốt, khóe miệng hơi cong lên lộ ra vẻ nhàn nhạt khẽ ừm một tiếng.
“Anh có muốn ra ngoài dạo một vòng không?”
“… Thật xin lỗi, tôi không thể đi bộ.” Người đàn ông khẽ hạ mi mắt.
Nhưng Dạ Cô Tinh vẫn nhìn thấy rất rõ ràng bên trong đó không có sự ảm đạm, không có sự ngoài ý muốn, càng không gì gọi là tiếc nuối.
Cái gì cũng đều không có.
“Không sao cả, tôi có thể giúp anh.” Trong mắt cô gái chợt hiện lên sự kinh ngạc, nhưng cũng không vẻ gì là ghét bỏ hay khinh thường.
Ánh mắt đơn thuần như vậy, đôi mắt xinh đẹp như vậy làm cho Tề Dục bỗng nhiên có xúc động muốn chiếm lấy nó làm của riêng.
Dạ Cô Tinh đẩy anh ta đi trên bãi cỏ.
Màu vàng của ánh nắng lập tức bao phủ hoàn toàn trên gương mặt anh.
Tề Dục hơi không thoải mái nheo mắt lại, đôi mắt quan sát hết tất cả mọi thứ xung quanh, rất chăm chú, gần giống như không biết chán là gì.
“Anh… anh chưa từng ra ngoài bao giờ sao?” Dạ Cô Tinh kinh ngạc.
Ánh mắt vừa rồi của người kia rất xa lạ và tràn đầy sự đánh giá.
Giống như đây là lần đầu tiên được nhìn thấy cảnh vật xung quanh.
Nhưng đây không phải là nhà của anh ta sao? Sao anh ta lại có thể… thấy xa lạ như vậy…
Tề Dục trầm tư trong chốc lát mới quay đầu nhìn cô gái bên cạnh: “Trước lúc bảy tuổi thì có.” Khi đó không có nhà.
Dạ Cô Tinh không nói nên lời.
Đương nhiên cô biết ý tứ trong lời nói của Tề Dục.
Trước bảy tuổi, anh ta đã đi theo Tiền Kỳ Bân lưu lạc đầu đường xó chợ, không nhà không cửa.
Vốn là không có nhà để về thì còn nói gì đến chuyện “ra ngoài” đây?
Dạ Cô Tinh không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Cô chỉ đơn giản là ngồi khoanh chân trên bãi cỏ, một tay chống đầu nghiêng người mỉm cười nhìn người đàn ông đang ngồi trên xe lăn, ánh mắt dừng lại trên đùi anh ta.
Phía trên tấm thảm lông dày là một quyển kinh thư đã ố vàng.
“Anh tin vào Phật sao?”
“Không tin.”
“Vậy sao anh lại xem ‘Kinh Phật’?”
“Không nhất thiết phải tin Phật mới được xem ‘Kinh Phật’.”
“Vậy… tôi có thể hỏi mấy câu được không?”
“Được.”
“Tại sao chúng ta lại có thể sống?”
“Phật nói, sống là một
hồi tu hành*.”
*Tu hành: tu tín ngưỡng, tôn giáo.
“Vì sao sống mà còn có nhiều tiếc nuối như vậy?”
“Phật nói, đây là một thế giới xoay tròn, xoay tròn những tiếc nuối.
Nếu không có tiếc nuối thì có ban cho cô bao nhiêu hạnh phúc cô cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ.”
“Thế sự vô thường* nghĩa là gì?”
*Vô thường: không ổn định, không bình thường.
“Phật nói, vô thường là hữu thường*, không biết nên sẽ không sợ.”
*Hữu thường: bình thường, ổn định.
Trái với “vô thường”
…
Lúc này, thời gian chậm rãi trôi qua, một người hỏi một người đáp.
Cho dù Dạ Cô Tinh hỏi bất cứ cái gì, Tề Dục cũng có thể lấy lời Phật nói ra để trả lời cô.
Nhưng cũng chỉ là “Phật nói” mà thôi, còn anh ta lại không có ý nghĩ gì cả.
Thật ra hôm nay Dạ Cô Tinh nhân cơ hội Tiền Kỳ Bân ra ngoài làm việc, để đến gặp mặt Tề Dục.
Chẳng qua chỉ vì lòng hiếu kỳ mà thôi, cô rất muốn lôi kéo tay súng tài ba này.
Nhưng vào lúc này, cô đột nhiên cảm thấy không chắc chắn lắm.
Cảm giác của cô về người đàn ông này bình lặng giống như nước, hời hợt giống như mây.
Thậm chí cô còn có chút do dự không biết có nên ra tay với cái người hờ hững này không nữa.
Dù rằng đến cuối cùng thà làm ngọc vỡ hơn ngói lành*, cô thật sự sẽ bằng lòng nhìn sao?
*Thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành: Thà bị rủi ro, tổn thất, đau khổ mà bảo toàn được khí tiết còn hơn được sống mà lại làm hoen ố thanh danh.
Lúc nhìn thấy bầu trời bắt đầu nhá nhem tối, Dạ Cô Tinh chào tạm biệt người kia và ra về.
Sự do dự càng lúc càng đè nặng trong lòng, cô chau mày suy nghĩ rất nhiều.
Ngày hôm sau, sau khi đợi Tiền Kỳ Bân ra ngoài cô lại đến đó.
Suy nghĩ trong đầu vẫn chưa giảm bớt chút nào.
Lúc này cô mới nhận ra cảm giác của mình đối với người đàn ông kia, vậy mà lại cảm thấy có hơi… đau lòng!?
Giống như nhìn thấy được bản thân mình của trước đây, nhưng cách sống thì lại khác.
Diệp Tử thì chạy theo thanh sắc khuyển mã*, bị vây quanh bởi những ngọn đèn bầu rượu.
Còn người đàn ông này lại tự nhốt mình ở trong thế giới không mong không muốn, niết bàn** thành Phật.
Tuy rằng linh hồn đã được giải thoát, nhưng thể xác ở tại trần gian vẫn đang chịu khổ.
*Thanh sắc khuyển mã: Thanh: nói về ca múa; sắc: sắc