Giây phút cửa mở ra, Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy có luồng hơi thở lạnh lẽo như dã thú ập thẳng vào mặt mình.
Sau đó rơi vào vòng tay ấm áp của người đàn ông cùng với nụ hôn bất ngờ.
Động tác của người đàn ông rất mạnh mẽ.
Một tay ôm chặt vòng eo của người phụ nữ, tay còn lại siết chặt sau gáy.
Dạ Cô Tinh tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể bị bắt dây dưa cùng anh.
Thực ra, dựa vào năng lực của cô, muốn thoát khỏi gông cùm của An Tuyển Hoàng không khó.
Nhưng cô biết rằng người đàn ông này đang giận dữ, giống như con sư tử đang xù lông tức giận.
Chỉ có thể thuận theo anh, tuyệt đối không được phản kháng.
Nhưng trong lòng Dạ Cô Tinh đã mắng Dạ Thất từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài không biết bao nhiêu lần rồi!
Nếu không phải anh ta nói năng vớ vẩn thì làm sao lại chọc tới người đàn ông này!
“Ôi!” Dạ Cô Tinh hít sâu một hơi khí lạnh.
Nụ hôn của người đàn ông xen lẫn ý trừng phạt, hoàn toàn không có bất kì kỹ xảo nào.
Giống như sự tranh đoạt theo bản năng của đám dã thú.
Đôi môi và lưỡi của cô đều bị anh cuốn lấy không rời, có chút đau đớn và tê dại.
“Ưm” Cô gần như không thở nổi, duỗi tay đẩy bả vai anh ra.
Lúc này An Tuyển Hoàng mới thuận theo hơi tách ra một chút.
Cô vội vàng thở gấp, lồ ng ngực không ngừng nhấp nhô.
Ánh mắt người đàn ông âm trầm nhìn xuống một mảnh trắng nõn như tuyết phía dưới.
Hầu yết khẽ lăn lên xuống, Dạ Cô Tinh nhanh chóng đưa tay che lại.
Chết tiệt! Cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ hai dây, lại vừa mới rời khỏi giường.
Quần áo xộc xệch khiến vai trần lộ ra một nửa.
Một vệt ửng đỏ lặng lẽ lan dần lên bên tai, cô xoay người quay đi.
Nhưng người đàn ông này nào dễ dàng bỏ qua một cơ hội tốt như vậy? An Tuyển Hoàng dùng một chân chặn cửa, quay người lôi kéo thân hình mềm mại ấm áp của người phụ nữ vào trong lòng.
Đôi tay không ngừng vuốt v e cơ thể của cô, hô hấp của An Tuyển Hoàng càng trở nên nặng nề.
Dạ Cô Tinh cảm nhận được sự thay đổi của người đàn ông, khôn khéo né tránh và lùi lại ba bước: “Anh, anh đừng nhúc nhích...”
Chỉ là khi nghe sao lại không hề cảm thấy có sức lực và sự uy hiếp nào cả.
Lông mày của An Tuyển Hoàng trầm xuống, anh tiến lại gần: “Người đàn ông kia ...là ai?”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, trên môi vừa tê lại vừa đau, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm túc của An Tuyển Hoàng, ác ý đùa giỡn anh: “Gian phu*.”
*Gian phu: trong “Gian phu dâm phụ”
Ai ngờ An Tuyển Hoàng sau khi nghe xong liền xoay người rời đi, khiến Dạ Cô Tinh sửng sốt vội vàng giữ anh lại: “Đi đâu đó?”
“...Đi giết tên gian phu kia.”
“Phụt!” Dạ Cô Tinh không tin anh nghe không hiểu lời nói đùa của cô.
Vẻ mặt cô bỗng chốc dịu dàng, kéo An Tuyển Hoàng ngồi xuống ghế sofa.
Người đàn ông cũng để mặc cho cô kéo.
Đôi mắt đen sâu thẳm và bình tĩnh nhìn thẳng cô, cuối cùng rơi xuống nơi bàn tay hai người đan vào nhau.
Bàn tay của người phụ nữ mềm mại như không có xương, trắng nõn không tỳ vết.
Còn đôi tay của người đàn ông thì rộng rãi và hơi lạnh.
Trái tim lạnh lẽo và cô đơn của An Tuyển Hoàng bỗng trào lên một sự ấm áp khó tả.
Dường như sự ấm áp và chân tình của cả đời này đều ở trong tay người phụ nữ này!
Hai người ngồi xuống ghế sofa.
Dạ Cô Tinh ngoan ngoãn rúc vào lòng anh.
An Tuyển Hoàng sững sờ một lúc.
Lần đầu tiên anh có cảm giác mình đã bước vào được trái tim cô.....
Dựa vào lồ ng ngực ấm áp của người đàn ông.
Đôi mắt Dạ Cô Tinh khẽ nhắm lại, giống như một chú mèo con lười biếng, cọ xát một chút rồi tìm một vị trí thoải mái để nằm.
Mấy ngày nay vì việc của Tổ chức Dạ, luôn bận trước bận sau.
Còn có một đống vấn đề cần giải quyết gấp, họp hành, chỉnh đốn lại, tuyển người mới.
Mỗi việc đều phải thông qua chỉ thị của cô.
Cho dù Đàm Hào đã xử lý xong một phần, nhưng văn kiện cuối cùng đến tay cô vẫn còn rất nhiều.
Phải đến khi xử lý xong bang Lão Hằng, cô mới có thể nhẹ nhõm.
Vừa về đến khách sạn cô liền lăn ra ngủ không biết trời đất gì.
Ánh mắt liếc nhìn về phía cửa sổ, hóa ra mặt trời đã ngả về phía tây.....
Cô ngủ suốt cả một buổi chiều!
Cảm nhận được lồ ng ngực với cơ bắp rắn chắc và tiếng hô hấp trầm ổn từ trên đỉnh đẩu truyền đến của người đàn ông, trong lòng Dạ Cô Tinh cảm thấy vô cùng bình yên mà trước đây chưa từng có.
Giống như chiếc thuyền buồm trải qua mưa sa bão táp, cuối cùng cũng tìm được bến đỗ để nghỉ ngơi.
Mà người đàn ông này cũng chính là bến đỗ cuối cùng cho cô neo đậu.
Ánh chiều tà còn sót lại, phía chân trời ráng đỏ cuồn cuộn như ngọn lửa rực cháy.
Trong phòng lại là một mảnh yên tĩnh hiếm có, sự im ắng đến đáng sợ.
An Tuyển Hoàng vươn tay ôm eo người phụ nữ, tay còn lại vuốt ve mái tóc mềm mại như thác nước của cô, in một nụ hôn dịu dàng lên trên trán cô, trong mắt thoáng hiện lên đau lòng: “Mệt không?”
Dạ Cô Tinh lười biếng nheo mắt lại, dường như rất hưởng thụ sự dịu dàng của anh lúc này: “Mệt, nhưng đáng.”
Cô tin tưởng vào khả năng và sự nhạy bén của anh.
Những động tác nhỏ của cô không thể thoát khỏi mắt anh.
Nhưng anh chưa bao giờ mở miệng hỏi, điều này khiến Dạ Cô Tinh rất cảm động.
Bởi vì tin tưởng lẫn nhau nên mới không hỏi.
Anh ấy tin tưởng cô.
Khóe môi bất giác cong lên, Dạ Cô Tinh vươn tay ôm lấy cổ của người đàn ông, “chụt” một tiếng hôn lên môi anh.
Sau đó nhanh chóng lùi lại và mỉm cười ranh mãnh, đôi mắt cong cong.
Ánh mắt An Tuyển Hoàng u ám, bàn tay đặt trên eo của Dạ Cô Tinh siết chặt: “Cô gái, em đang đùa với lửa.”
Dạ Cô Tinh cười ngây ngô rồi chỉ vào bụng dưới của mình.
Ý là trong bụng còn có bé con, nên anh cũng đừng hành động thiếu suy nghĩ!
An Tuyển Hoàng cười nặng nề, lập tức khiến cô say mê, đôi mắt không rời đi được.
Người đàn ông này nở nụ cười? Còn cười...!quyến rũ như vậy?
Một cảm giác hốt hoảng mãnh liệt xẹt qua trái tim cô.
Dạ Cô Tinh nhanh chóng thoát khỏi vòng tay của người đàn ông.
Nhưng đã quá muộn, trời đất quay cuồng.
Cô đã bị anh bế lên, bước về phía chiếc giường lớn bên trong.
Dạ Cô Tinh bỗng cảm thấy hoảng sợ: “Anh, anh muốn làm cái gì?”
“Em*.”
*Ở chỗ này, chữ 干gàn = làm.
Trong ngôn ngữ nói tiếng Trung.
Từ làm này được sử dụng như “Đ*” của tiếng việt.....
Nên hiểu anh nhà muốn làm gì rồi nha.
Đôi má trắng nõn của người phụ nữ bất chợt ửng đỏ, rồi bắt đầu cố gắng giãy dụa: “An Tuyển Hoàng, anh...!anh bỏ ra, tôi không muốn...”
“Yên lặng một chút, đừng nhúc nhích.”
Dạ Cô Tinh không dám cử động.
Bởi vì cô đã cảm nhận rõ ràng thay đổi trên cơ thể của người đàn ông, không nhịn được rùng mình một cái.
Không ngờ rằng anh chỉ đặt cô lên giường, dưới ánh mắt cảnh giác của cô mà đắp chăn cho cô.
Giọng nói lạnh lùng xen lẫn một chút nhẫn nhịn: “Mệt rồi thì nghỉ đi, ngoan!”
Sau đó một mình đi vào phòng tắm, chỉ một lát sau có tiếng nước ào ào truyền đến.....
Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt có chút cảm động, trong lòng áy náy không thôi, ừm...!anh ấy hẳn là rất khó chịu nhỉ...
Không biết có phải lúc trước bé con hoạt động quá mức hay không, bây giờ đã bước vào giai đoạn khôi phục và nghỉ ngơi, khiến cho cô thường xuyên cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ....
Khi Dạ Cô Tinh tỉnh dậy một lần nữa thì trời đã tối rồi.
Những ngôi sao sáng lấp lánh và những ánh đèn neon rực rỡ chiếu sáng bên ngoài cửa sổ.
Phòng khách sạn mà Vương Trực đặt cho cô là phòng tổng thống*, bao gồm một phòng khách, một phòng ngủ, nhà bếp và phòng tắm.
Cô đi chân trần dọc theo phương hướng phát ra ánh sáng đi vào phòng khách, lại thấy dưới ánh đèn vàng ấm áp, người đàn ông đang chăm chú xem tập tài liệu trên tay.
Ánh mắt sâu thẳm, đôi môi mỏng mím chặt.
Trên chiếc bàn thủy tinh thấp trước mặt, còn có hai chồng thật dày được sắp xếp ngay ngắn đều đặn hai bên trái phải.
*Phòng tổng thống ở khách sạn: Là một loại phòng cao cấp nhất của khách sạn.
Lúc này người đàn ông không còn khoác lên mình âu phục, giày da phẳng phiu nữa, mà đổi thành một bộ quần áo ở nhà màu đen, vừa nhàn nhã lại có chút tùy ý, càng tôn lên sự lười biếng nơi anh.
Người đàn ông này chỉ cần ngồi ở đó, đã có loại khí phách và uy nghiêm của bậc đế vương.
Dạ Cô Tinh âm thầm líu lưỡi.
Trong khoảng thời gian này, cô đã biết được rất nhiều điều về An gia thông qua điều tra của Vu Sâm.
Không nghĩ tới đến thời đại này rồi mà vẫn còn có gia tộc tồn tại chế độ nam quyền và đặt lợi ích của gia tộc lên hàng đầu như vậy.
Khi xem đến các lĩnh vực kinh doanh và thế lực dưới danh nghĩa của An Gia trên tư liệu, cho dù Dạ Cô Tinh đã chuẩn bị tâm lý một cách đầy đủ cũng không khỏi bị sốc.
Hóa ra chính mình đã vớ được một đại gia?
Cô đưa tay lên sờ mũi, khi ngước mắt lên lại bắt gặp đôi mắt đen láy và sâu thẳm của anh.
Dạ Cô Tinh giật mình một chút rồi trách cứ: “Sao anh đi lại mà im lặng thế?”
Người đàn ông nghiêm túc mở miệng: “Là do em đang không chú ý.” Sau đó bất ngờ duỗi tay bế cô lên, Dạ Cô Tinh bỗng hốt hoảng, vội vàng vươn tay vòng lên cổ của anh.
An Tuyển Hoàng đặt người lên sofa rồi cầm đôi bàn chân trắng nõn của cô ủ vào trong lòng mình.
Dạ Cô Tinh bỗng sửng sốt, cảm giác ấm áp từ lòng bàn chân truyền đến.
Vừa rồi xuống giường cô không mang dép.
Bây giờ được anh ôm cô mới giật mình cảm thấy lạnh.
Trong mắt lóe lên vẻ xúc động, Dạ Cô Tinh cảm thấy trong lòng ấm áp.
Lòng bàn tay to rộng và mười ngón tay thô ráp của anh, trên mỗi ngón đều có những vết chai mỏng, đó là vết tích thường xuyên sử dụng súng để lại.
Người đàn ông cao quý, được mọi người tôn trọng và ngưỡng mộ này hôm nay lại bỏ xuống, không xem tập tài liệu trị giá hàng tỷ, để đi ủ chân cho cô?
“Lạnh.” Anh nhíu chặt mày lại, giọng điệu lạnh lùng mang theo chút trách cứ.
Dường như đang trách cô không biết cách chăm sóc bản thân vậy.
Dạ Cô Tinh xấu hổ sờ mũi, cô thực sự không biết cách chăm sóc cho chính mình.
Sau đó nghiêng đầu nhìn về phía An Tuyển Hoàng, cầm cốc nước lên uống một ngụm nhỏ, rồi mới nhớ ra hôm nay anh hẳn là đang gặp đám Mafia ở New York mới phải?
“Sao anh lại đến đây?”
Động tác của An Tuyển Hoàng ngừng một lát, có ánh lửa chợt lóe qua trong mắt, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: “Bắt gian.”
“Khụ, khụ, khụ,..” Dạ Cô Tinh bị sặc không nhẹ, cuống quýt mở miệng nói: “Không phải như anh nghĩ đâu! Tối hôm qua tôi đang tắm, thì Dạ Thất có việc tới tìm.
Nên tôi để anh ta ngồi đợi trong phòng khách một lúc.
Ai biết anh ta lại nhận điện thoại mà không được tôi đồng ý, còn nói hươu nói vượn nữa....”
“Dạ Thất?” Vẻ mặt của người đàn ông bỗng trầm xuống.
Dạ Cô Tinh đang định mở miệng, lại bị đánh gãy bởi từng đợt tiếng gõ cửa ồn ào và thô bạo....
“Mau mở cửa, cục cưng của em đến rồi đây!” Dạ Thất gọi rất vui vẻ.
An Tuyển Hoàng nhướng một bên mày, sắc mặt lạnh như băng.
Dạ Cô Tinh thầm nói xong rồi.
Trong lòng đã mắng cái đồ không đáng tin Dạ Thất này đến tận nhà bà ngoại rồi.
Không việc gì lại đi gọi loạn “cục cưng” làm gì?
Dạ Thất ở ngoài cửa thấy không có động tĩnh gì, càng ra sức vỗ mạnh hơn nữa: “Nhất Nhất em yêu, mở cửa, mau mở đi! Đừng giả bộ đang ngủ nữa!”
Khoảnh khắc cửa mở ra, Dạ Thất chỉ cảm thấy có một đợt cuồng phong đánh úp về phía mặt mình.
Anh ta vội vàng tung nắm đấm tiếp đón đòn công kích này.
Nhưng lại bị chấn động đến tê dại, cả cánh tay đều cứng đờ.
Đột nhiên ngước mắt lên nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ đồ đen với khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt như đao băng đang nhìn về phía anh ta.
Phản ứng đầu tiên của Dạ Thất chính là Dạ Cô Tinh đã xảy ra chuyện rồi! Vội vàng duỗi đầu nhìn vào trong