Thật ra, đoàn fan có thể ngay ngắn có trật tự như vậy, bản thân Dạ Cô Tinh cũng không thể đoán trước được.
Đến khi cô nhìn thấy có năm người đang ra sức quơ một cây cờ đỏ nhỏ trong đám đông, cố sức kêu gọi mọi người xếp thành hàng, mới hiểu ra.
"Chị Cô Tinh, chị còn nhớ tụi em không?"
Năm gương mặt xinh đẹp như hoa đang tươi cười sáng lạn đến gần cô.
Đó là năm cô nhóc lúc trước cô vô tình gặp được khi quay phim ở đài truyền hình thủ đô: Phương Ý Như, Trần Linh Tê, Trần Nhất Thông, Sầm Hoan, Từ Quân!
Dạ Cô Tinh cười chào hỏi mấy cô, gọi chính xác tên từng người một.
Năm người bày ra vẻ mặt được yêu thích nhưng lại kinh sợ: "Chị Cô Tinh, thì ra chị còn nhớ rõ tụi em! Hi hi hi...!Thật là vui quá đi!"
"Đúng vậy! Đúng vậy! Thì ra chị Cô Tinh vẫn còn nhớ rõ! Vinh hạnh quá đi!"
Mấy cô nhóc ríu rít biểu đạt sự hưng phấn.
Dạ Cô Tinh nhìn các cô như vậy thì cười càng thân thiết hơn.
Tuổi 17, giống như những người bình thường, tất cả cảm xúc đều viết ở trên mặt, yêu ghét rõ ràng, có giận có hờn.
Cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình đã già thật rồi.
Nói chuyện với nhau xong, Dạ Cô Tinh mới biết được, thì ra năm người các cô là nhóm fan đầu tiên ra sức ủng hộ cô trên internet, cũng là những fan kỳ cựu.
Bây giờ là năm người lãnh đạo quản lí fanclub Áo Tím.
Buổi hoạt động fanmeeting hôm nay chính là do mấy cô ấy khởi xướng ở trên mạng, sau đó tổ chức dẫn đội.
Dạ Cô Tinh cho mấy cô nhóc số điện thoại của mình, cũng lưu lại số điện thoại của các cô.
Ngỏ ý rằng sau này nếu có tin tức gì về hoạt động mới nhất, lập tức sẽ báo cho các cô ấy.
Nhưng mà mấy cô vẫn còn là học sinh trung học.
Dạ Cô Tinh cũng dặn dò các cô nhất định không thể vì cô mà làm chậm trễ việc học.
Năm người vội vàng gật đầu đồng ý.
Cứ như vậy, trong lúc vô tình, khoảng cách giữa Dạ Cô Tinh và các fan đã gần gũi hơn một chút.
Sau khi hoạt động kết thúc, Dạ Cô Tinh đi thang máy xuống đến hầm lấy xe.
Đột nhiên cảm thấy trong không khí có hơi thở nguy hiểm.
Cô giả bộ muốn mở cửa xe, lại bị ba người đàn ông bao vây lại.
"Cô em này thật xinh đẹp nha, đi khách sạn vui vẻ cùng mấy anh đây nhé!" Tên cầm đầu mở miệng, dáng vẻ lưu manh.
Nhưng Dạ Cô Tinh lại thấy được sự ngoan hiểm trong đáy mắt gã ta.
Người này không có ý tốt lành gì!
Không để cô kịp có phản ứng gì, gã đã liếc mắt nhìn hai tên bên cạnh.
Đúng là không cần nói gì đã động tay động chân.
Cũng không phải chỉ đơn giản là chơi trò lưu manh.
Vừa thấy ba người trao đổi ánh mắt, Dạ Cô Tinh có thể chắc chắn như này là đã sớm có kế hoạch trước.
Hơn nữa nhìn bộ dạng của ba tên này chắc là chờ cô đã lâu!
Khóe môi chậm rãi nhếch lên, trong lòng Dạ Cô Tinh đã có đáp án!
Bạch Sương Sương, xem ra cô ta muốn kết thúc ngày lành của bản thân rồi.
Dám coi lời cảnh cáo của cô như gió thoảng bên tai.
Trên đời này có thật nhiều người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!
Nếu đã như vậy thì đừng trách cô không khách khí!
Tuy rằng cô đang có thai nhưng đối phó mấy tên này vẫn dư sức! Cô đang chuẩn bị ra tay thì một bóng dáng màu nâu vọt ra, không nói lời nào đã giơ máy ảnh đập vào đầu ba tên kia.
Tên cầm đầu có chút bản lĩnh, lắc người một cái tránh được.
Nhưng hai tên kia không tốt số như gã ta, bị đánh đến đầu rơi máu chảy!
"Mẹ nó!" Hai tên kia thầm chửi một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, đánh về phía bóng hình màu nâu kia.
Dạ Cô Tinh cẩn thận quan sát người vừa lao đến có bộ dạng cao cao gầy gầy.
Trên mũi có đeo một cái mắt kính, áo sơmi màu nâu, quần âu trắng.
Cổ đeo một cái máy ảnh, chính là vũ khí lúc nãy anh ta dùng để đánh người.
Nhìn kiểu nào cũng thấy là một thư sinh nho nhã yếu ớt, cũng không biết anh ta lấy đâu ra dũng khí hăng hái làm việc nghĩa như vậy.
Nhưng không chỉ đơn giản là hăng hái làm việc nghĩa.
Đứng ở góc độ của Dạ Cô Tinh vừa vặn có thể thấy được trong mắt anh ta là lửa giận đang thiêu cháy hừng hực, mang theo một loại căm hận đến tận xương tủy.
Giống như ba tên trước mặt là kẻ thù không đội trời chung với anh ta vậy.
"Cô, cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau chạy đi!" Người đàn ông tránh phải tránh trái những đòn tấn công tới tấp.
Cũng không quên quay đầu lại gào thét với Dạ Cô Tinh!
Đúng lúc này, người đàn ông bị quấn lấy đã không còn sức lực nữa.
Tên cầm đầu thấy đúng thời cơ liền chạy đến phía sau Dạ Cô Tinh, giơ tay muốn chộp lấy cô, trong mắt gã ta hiện lên sự hung ác như loài sói.
Để coi làm sao cô trốn thoát được đây!
Dạ Cô Tinh cười lạnh lùng, đột nhiên quay đầu lại, ra tay vừa nhanh vừa ngoan độc.
Chỉ mới quay lại một cái, khớp cánh tay tên đó đã bị cô bẻ gãy.
Tiếng kêu r3n thống khổ vang lên trong hầm xe tĩnh lặng.
Ba người đang quần ẩu vô thức nhìn về chỗ phát ra âm thanh.
Chỉ thấy gương mặt tên cầm đầu vặn vẹo, gân xanh trên trán nổi lên, cánh tay phải giống như sợi mì rũ xuống bên cạnh.
Dạ Cô Tinh đá thẳng một phát vào ngực tên kia, sức lực không nhỏ, đá người bay ra một góc sáng: "Không biết tự lượng sức mình."
Hai tên kia thấy lão đại của mình bị đánh, vội vàng chạy qua đỡ gã ta.
Ánh mắt nhìn về phía Dạ Cô Tinh mang theo vẻ sợ hãi và khiếp đảm: "Cô, cô chờ đó! Bang Dã Lang sẽ không tha cho cô đâu!"
Mi tâm khẽ lay động, bang Dã Lang? Nghe thật quen.....
Trong mắt chợt xuất hiện vẻ sắc bén, Dạ Cô Tinh bỗng nhớ ra.
Khi cô thử thăm dò Lăng Tuyết đã nghe qua cái tên bang này từ trong miệng cô nàng.
Còn có một người được gọi là "anh Tiểu Ngũ".
Lúc trước cô ả muốn bỏ thuốc cô là định đưa cô lên giường của người đàn ông đó.
Chỉ là không ngờ rằng Dạ Cô Tinh thật sự đã chết, lại để lại cho Diệp Tử một thể xác để cư trú!
"Cô, cô chờ đó.
Anh Tôn sẽ giúp mấy anh em chúng tao báo thù!" Để lại lời nói ác độc, hai tên đó đỡ gã kia rời khỏi.
Trong mắt Dạ Cô tinh lộ ra sự sâu xa, lấy điện thoại ra: "Điều tra bang Dã Lang...."
Cúp điện thoại, lúc này Dạ Cô Tinh mới nhớ tới, còn một người nữa.
Cô thong thả bước đến trước mặt người đàn ông nọ, mở miệng hỏi: "Anh không sao chứ?" Dù sao thì lúc nãy người này cũng muốn cứu mình, tuy rằng có lòng mà không có lực.
Người đàn ông nọ ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt dọa Dạ Cô Tinh nhảy dựng lên, môi mỏng nhếch lên, chậm rãi nói hai chữ: "Không sao."
Sau đó che lại cánh tay, xoay người muốn rời khỏi.
Từ khe hở giữa những ngón tay của người đàn ông chảy ra dòng máu đỏ tươi, làm cho đôi mi xinh đẹp của Dạ Cô Tinh nhíu lại: "Anh bị thương rồi.
Để tôi đưa anh đi bệnh viện."
"Không sao đâu." Người đàn ông cố chấp không muốn nhận sự cảm ơn của cô.
Dạ Cô Tinh trực tiếp xoay người, lên xe, khởi động máy.
Lâm Dược nghĩ rằng cô sẽ rời đi luôn.
Không ngờ cuối cùng chiếc xe lại đậu lại bên người anh ta, giọng nói trong trẻo của cô gái từ trong xe truyền ra: "Lên xe."
Vô cùng mạnh mẽ, mang theo một loại khí phách không chạm được vào.
Lâm Dược giống như bị ma xui quỷ khiến mà làm theo.
Mãi cho lúc đến bệnh viện, bác sĩ đã bắt đầu giúp anh ta xử lí vết thương, anh ta mới lúng ta lúng túng kịp phản ứng lại: "Cảm...!cảm ơn."
"Tôi mới là người nên nói cảm ơn."
Trả tiền thuốc xong, Dạ Cô Tinh lại dẫn anh ta đến một tiệm ăn Quảng Đông bình dân.
Lâm Dược hơi chút đứng ngồi không yên, bởi vì ánh mắt của cô gái ngồi đối diện rất có lực xuyên thấu, giống như có thể nhìn thấu mọi thứ.
"Nói đi, tại sao phải đi theo tôi?"
"Cô.
.
.
." Ánh mắt của Lâm Dược đầy ngạc nhiên và nghi ngờ.
Dạ Cô Tinh cười nhạt: "Anh muốn hỏi sao tôi lại biết à? Tôi không chỉ biết có người theo tôi xuống hầm để xe.
Mà còn biết lúc tôi và Bạch Sương Sương cãi nhau, có người đang nghe lén ở chỗ ngã rẽ cuối hành lang."
Sắc mặt Lâm Dược đột nhiên trắng bệch, nhưng khi nghe đến ba chữ "Bạch Sương Sương" thì trong mắt lại lướt qua vẻ căm hận, nồng đậm như khắc vào xương tủy.
Ánh mắt cô liếc qua thứ trên cổ anh ta, vẫn không chịu tháo máy ảnh xuống, mắt Dạ Cô Tinh dò xét: "Anh...!là phóng viên?"
Khóe miệng Lâm Dược trầm xuống, xem như là ngầm thừa nhận.
Nhưng trong mắt lại hiện lên sự thống khổ.
"Anh và Bạch Sương Sương có thù oán gì?"
Người đàn ông đang im lặng lại giống như một con sư tử bị giẫm phải đuôi, đứng lên gầm gừ.
Gân xanh trên mu bàn tay nổi lên,