Vì buổi chiều không có tiết học , Dạ Cô Tinh liền gọi một cuộc điện thoại cho Vương Thạch , hai người hẹn nhau tại một quán cà phê trên đường Triều Dương.Trước khi đến điểm hẹn , cô tính đi một chuyến đến bệnh viện.Hi vọng mạng của người đó đủ cứng ........Vừa tan học , cô liền như một cơn gió bước ra khỏi lớp học , bước đi vẫn ung dung như thế , chỉ kịp lưu lại cho mấy chục đôi mắt một bóng lưng mảnh khảnh mà thẳng tắp.Giang Vũ Vị thầm mắng một tiếng:“ Đồ đạo đức giả !”Kha Hiểu Yến trợn mắt nhìn cô ta , trong lòng thật ra rất vui sướng - - Thì ra , Giang Vũ Vi cô cũng có ngày hôm nay ! Bị người khác bắt lấy cái đuôi nhỏ , đánh cũng không đánh lại người ta chỉ có thể nuốt cục tức này và cũng chỉ có thể ở sau lưng thầm mắng chửi người ta cho hả lòng hả dạ mà thôi !Hèn!Cô bây giờ đã đứng về phe của bạn học Dạ , còn về phía họ Giang thì hoàn toàn không để vào mắt !" Ấy ! Cô Tinh , bạn đợi ....." đang chuẩn bị cất bước đuổi theo , giọng nói của giáo viên Tư tưởng từ phía sau truyền đến , Kha Hiểu Yến không thể không dừng lại .Trong lòng sớm đã đem bà phù thủy sực nức mùi nước hoa này thầm mắng từ đầu đến chân mấy lượt !"Thưa cô , cô tìm em có gì không ạ ?". Giọng nói nhẹ nhàng, nụ cười nở ngọt ngào , Kha Hiểu Yến lần đầu tiên cảm thấy chính bản thân mình rất có tiềm năng làm một diễn viên." Lăng Tuyết , bạn cùng phòng với các em là thế nào hả ?! Đây đã là lần thứ ba rồi , đều nói mọi sự mọi việc bất quá tam , quay về nói với bạn ấy , nếu như lần sau còn cúp tiết , cuối kỳ cũng đừng đến thi nữa !"Hàm ý trong lời nói là , nếu thiếu tiết thì trực tiếp bị treo môn , học kỳ sau phải học lại .Kha Hiểu Yến liền bĩu môi , ánh mắt đầy vẻ khinh miệt .Cô ghét nhất chính là bạch liên hoa lòng dạ đầy đen tối kia , Cô giáo này thật là đáng ghét mà !" Thưa cô , em nghĩ là em không giúp được gì cho cô rồi."“ Hửm?"" Bởi vì, em và bạn ấy không thân lắm !”. Nói xong, cũng không quan tâm đến người nghe sẽ có phản ứng như thế nào liền nhanh chóng xoay người rời khỏi ."Ấy , em ....."Dạ Cô Tinh vừa mới mở cửa phòng , liền thấy cơ thể Lăng Tuyết đã tắm xong trần trụi bước ra từ phòng tắm.Ánh mắt nhìn thoáng qua Dạ Cô Tinh , Lăng Tuyết lên tiếng cười khinh , không chỉ không kinh hoảng , mà ngược lại còn đắc ý ưỡn bộ ngực trắng phau phau của mình , giống như một con gà mái đầy kiêu ngạo.Gà mái ... gà ?Hôm đó khi hai người đang tranh chấp , Giang Vũ Vi từng không một lời mà thốt lên:" Lăng Tuyết tiện nhân đó ..... mạng làm gà ! Là con điếm ngàn người cưỡi vạn người bò ....."Lại liên tưởng đến chuyện của ngày hôm ấy bản thân cũng đã dò hỏi từ phía Lăng Tuyết , cô ta tỏ ra kinh ngạc trốn tránh.Xem ra Giang Vũ Vi đã biết được cái gì rồi .Dạ Cô Tinh lãnh đạm dời khỏi tầm nhìn , đối với sự gây hấn của Lăng Tuyết không thèm để ý đến và không trả lời , cô không chút hứng thú với thân thể trần truồng của đàn bà.Thấy Dạ Cô Tinh im lặng không nói lời nào , ánh mắt trở nên do dự, Lăng Tuyết cứ ngỡ rằng Cô Tinh đang tự ti , phải biết rằng tuy bản thân cô gầy thật , nhưng mà bộ ngực thì lại rất no đủ , lại được đàn ông tưới tắm qua , không đáng so sánh chút nào với hai con thỏ nhỏ khô đét lép xẹp của Dạ Cô Tinh dưới lớp áo sơ mi trắng rộng thùng thình kia .Chỉ thấy cô ta ra oai mà ngẩng cao đầu , đi thẳng đến trước mặt Dạ Cô Tinh và đứng im ở đấy , ánh mắt lộ vẻ vui mừng, " Cô Tinh , cậu về rồi à !”Vừa nói vừa ưỡn ngực về phía Dạ Cô Tinh .Từ vị trí của Dạ Cô Tinh , bởi vì mí mắt rũ xuống , chỉ thấy hai khối thịt mềm mềm trắng trắng không chút dấu hiệu lọt vào tầm nhìn của cô , giống như miếng thịt heo được đặt trên thớt gỗ ở chợ hàng thịt - béo ngậy khiến cho người ta cảm thấy buồn nôn.Nhẫn nhịn cảm giác muốn nôn đang thôi thúc , Dạ Cô Tinh đưa tay đẩy cô ta ra ," Tôi không phải là mối quen của cô , không cần tìm đến tôi để buôn cái lẳng lơ đó".Nụ cười trên khóe môi bỗng chốc đã trở nên cứng ngắc , trong mắt của Lăng Tuyết lóe lên vẻ kinh hoàng." Cô,Cô Tinh à cậu đang nói bậy gì vậy ! Cái gì mà " mối với chả quen “ lung tung vậy chứ , mình, mình chẳng hiểu cậu đang nói gì" Ồ ? Thật sao ?". Dạ Cô Tinh nhìn cô ta , nụ cười càng thêm cao thâm , ánh mắt đầy ý cười .Dưới ánh mắt như thế , Lăng Tuyết
cảm thấy bản thân mình dường như bị lột sạch hết mọi thứ trên người , lõa lồ đứng dưới ánh nắng, mọi bí mật đều bị phơi bày .Dạ Cô Tinh không có hứng thú cùng cô ta mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau , có một số lời , chỉ nên nói đến nửa là đủ , nói nhiều quá ngược lại phản tác dụng .Cô cũng không phải là thánh mẫu , với Lăng Tuyết không họ hàng không thân thích , mỗi người đều phải tự gánh vác hậu quả quyết định của chính mình , nếu Lăng Tuyết đã lựa chọn theo lối sống trụy lạc , Có vẻ như trong đó còn dùng cả thuốc , Dạ Cô Tinh ngoại trừ lạnh lùng đứng nhìn ra cũng không nói một lời nào .Nhanh chóng thu dọn đồ đạc , còn cố ý mang theo cả viên kim cương xanh kia , Dạ Cô Tinh cầm lấy túi xách , đeo lên vai và chuẩn bị bước ra.Cả một quá trình , động tác của cô đều nhanh nhẹn và dứt khoác tiêu sái bất kham , khóe môi như có như không nở nụ cười nhạt , mơ | hồ có một sự tự tin không gì sánh được.Đây .... đây đâu còn là một Dạ Cô Tinh vâng vâng dạ dạ hay rụt rè của trước kia nữa ?" Xin lỗi , nhường đường ".Lăng Tuyết chợt hoàn hồn , ánh mắt nhìn Dạ Cô Tinh do dự bất định , như đang quan sát và như đang suy tính ."Xin lỗi , nhường đường ". Cả người Lăng Tuyết trần trụi giống như bức tường thịt trắng phau làm tắc nghẽn lại lối ra vào , Dạ Cô Tinh nhịn sự kích động muốn đá cô ta một cước , lần nữa lặp lại , nhưng trên vẻ mặt lại hiện ra vẻ không kiên nhẫn nỗi nữa.Ai ngờ , Lăng Tuyết lại nhìn thấy cô như vậy , ánh mắt lộ ra vẻ ủy khuất , rồi lại hạ mi xuống , một bộ dáng e dè mà thận trọng đến đáng thương .Cô ta ngập ngừng nhỏ giọng nói:" Cô Tinh , cậu .... vẫn còn giận mình thật sao ?"Dạ Cô Tinh vẫn không nói lời nào .Lăng Tuyết thấy có kịch hay , liền đổi giọng" Kỳ thật , mình làm những chuyện đó đều là muốn tốt cho cậu. Cậu xem , cậu thường ngày bên ngoài cực khổ tìm việc làm thêm , một tháng cũng chỉ hơn một nghìn đồng , nhiều nhất thì không quá hai nghìn đồng, còn không đủ tiền để mình mua một chiếc váy nữa ."“ Mình cũng là không đành lòng nhìn cậu vất vả như thế này , dẫu sao chúng ta cũng đều lớn lên trong cô nhi viện , đều là những đứa trẻ không cha không mẹ , hai bên giúp đỡ lẫn nhau cũng là đều nên làm."" Bây giờ mình đang có được cuộc sống tốt , trải qua những ngày tốt đẹp , làm sao mà quên giúp đỡ cậu một tay chứ ? Cậu nghĩ thử xem , nếu như cậu được đi theo anh Tiểu Ngũ , thì cậu chính là người được anh Tôn che chở rồi ! Bất kể là ăn ngon hay uống no , những tháng ngày tốt đẹp của sau .....”Dạ Cô Tinh nghe đến đây cuối cùng không nhịn được , cười lên.Chỉ là cái cười đó , nhìn thế nào thì lạnh lùng như thế.Quả nhiên , cây không cần vỏ , chết không phải nghi ngờ ; người vô liêm sỉ , vô địch thiên hạ !Một ma cô dắt mối có thể bịa ra một lý do chính đáng giống như Lăng Tuyết như vậy , âu cũng phải có bản lĩnh mới có thể làm được .“ Cậu, cậu cười cái gì ?!” Lăng Tuyết có chút bối rối , nụ cười đó, ánh mắt đó , như đang cười , như có như không mang theo sự châm biếm , thật là cực kỳ cay mắt .Giống như chỉ có một mình cô ta đi lòe thiên hạ , mà Dạ Cô Tinh từ đầu đến cuối vẫn luôn là khán giả.* Nếu Cô đã có nhiều lợi lộc với cái người anh Tiểu Ngũ gì đó , vì sao bản thân cô không tự dùng đi ?"" Cái gã béo chết tiệt đó , mặt đầy mụn , vừa hôi nách vừa hôi miệng, khiến người khác cảm thấy buồn nôn , ai mà muốn cùng ...." Lăng Tuyết đột nhiên im lặng, trong lòng hối hận không thôi trách chính mình nhanh mồm nhanh miệng , ánh mắt len lén liếc nhìn Dạ Cô Tinh.Thấy cô sắc mặt lạnh lẽo , trong ánh mắt phủ lên một tầng bằng hàn." Thật ra , Tiểu Ngũ Ca tuy rằng có hơi xấu xí một chút , nhưng trước giờ đối với phụ nữ vẫn luôn hào phóng , hơn nữa cuộc sống cũng rất đỉnh , đảm bảo khiến cho cậu muốn gì có đó ......"" Đủ rồi !” Dạ Cô Tinh khịt mũi ," Cô đã làm mới nhận thức của tôi với từ "mặt dày" , đừng đổi mới lý giải của tôi về bốn chữ " con điếm tiện nhân " nữa . Còn nữa , chó ngoan không cản đường , nếu như cô thích khoe thân , làm phiền đứng ở ngoài hành lang , tôi nghĩ ký túc xá nam đối diện chắc chắn sẽ có người thỏa lòng đam mê của cô ."Nói xong, đưa tay ra thuận thế kéo lấy mái tóc dài của Lăng Tuyết , trực tiếp đem người ném vào góc tường , Dạ Cô Tinh chậm rãi nhếch lên khóe môi , khinh thường mỉm cười , kéo cửa rời khỏi.Đúng lúc gặp phải Kha Hiểu Yến đang lấy chìa khóa ra mở cửa , để lại một câu nói như thật như giả " Hãy thưởng thức cho đã mắt" , sau đó chỉ để lại bóng lưng tiêu sái , càng đi càng xa .Khiến trong đầu Kha Hiểu Yến hoàn toàn mờ mịt , bước vào phòng mà vẫn còn đang suy nghĩ , ánh mắt vô tình liếc thấy một khối thịt ở góc tường."A a a - - Cứu mạng a -- Có kẻ cuồng lộ hàng ."