Còn chưa dứt lời, Vương Thạch đã liên tục xua tay: "Không cần đâu, tôi ở đây rất tốt, khung cảnh yên tĩnh thích hợp để sáng tác.
Chưa kể tôi ở đây còn có thể giúp chú Phùng trông coi cửa hàng một chút...”
“Không phải chú Phùng còn có một người con trai sao?”
“Ngài nói là Phùng Minh?”
Dạ Cô Tinh gật đầu.
“Đúng rồi, Dạ Cô Tinh là tên của tôi, cứ gọi tôi Cô Tinh là được rồi, không cần phải gọi ‘cô Dạ’ làm gì, cũng đừng gọi là ‘ngài’ nữa, tôi không nhận nổi đâu.”
Vương Thạch hơn cô mười tuổi, nói thế nào thì cũng là trưởng bối.
“À...! Được thôi, cô Dạ...!Cô Tinh.
Phùng Minh là con trai duy nhất của bác Phùng, tốt nghiệp đại học hai năm, trước giờ vẫn luôn học tại nhà, bình thường đều phải sống dựa vào quán tạp hóa của bác Phùng, tính tình cũng không tốt lắm, luôn chọc giận bác Phùng đến mức bệnh tim tái phát, tháng này đã là lần thứ ba rồi...”
Vương Thạch vừa nói vừa lắc đầu, trong mắt có chút bất đắc dĩ cùng với xót xa.
Cha mẹ mất sớm, em gái duy nhất thì chết yểu, sau khi anh tốt nghiệp đã phải đơn độc một mình ở lại thủ đô dốc sức làm việc, phải chịu đựng sự cô đơn, lẻ loi, mới biết được thì ra có người thân quan tâm, lo lắng là một chuyện hạnh phúc tới cỡ nào!
Phùng Minh đúng là có phúc mà không biết hưởng!
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng đợi được.
Chỉ hy vọng cậu ta sẽ không có một ngày phải hối hận vì những việc đã làm ngày hôm nay.
Người ta thường chỉ khi mất đi rồi mới biết quý trọng!
Nhưng lúc đó thì đã muộn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng rồi, đây là mười bản phác thảo kịch bản, cô xem qua trước đi, rồi chúng ta sẽ bàn bạc cùng nhau quyết định xem cuối cùng sẽ dùng cái nào.”
“Được.” Dạ Cô Tinh gật đầu, nhận lấy.
Đọc qua mười câu chuyện một lượt, lúc này hàng lông mày hơi nhíu chặt của Dạ Cô Tinh mới từ từ giãn ra.
Cô đặt tập giấy A4 trong tay xuống, trong lòng đã có quyết định, nhưng vẻ mặt không đổi sắc đặt vấn đề trở lại với Vương Thạch.
“Anh có ý kiến gì không?”
Vương Thạch lại nở nụ cười, đáy mắt thoáng xẹt qua một tia sáng tự tin: "Lựa chọn của cô cũng chính là lựa chọn của tôi.”
“Ồ? Lựa chọn của tôi?” Dạ Cô Tinh nhướng mày.
“Đúng vậy, không phải trong lòng cô cũng đã có lựa chọn rồi sao?”
Khóe môi Dạ Cô Tinh hơi giương lên: "Vậy nói cùng nhau đi.”
“Over The City.” Hai miệng cùng đồng thanh.
Vương Thạch cười ha hả: "Xem ra, quả thật là hiểu nhau!”
Vốn trong lòng anh ta vẫn còn hơi do dự với Dạ Cô Tinh, dù sao thì nếu tư tưởng khác nhau sẽ rất khó cùng nhau bàn luận trao đổi được.
Dạ Cô Tinh là nhà sản xuất, còn anh ta là đạo diễn kiêm biên kịch, nếu như tư tưởng của hai người không hợp nhau thì sẽ rất khó làm việc chung.
Từng có người nói đùa rằng mối quan hệ giữa đạo diễn, biên kịch và nhà sản xuất là một “mối tình tay ba”.
Một khi ý kiến không gặp nhau, thì sẽ rất dễ trở mặt thành thù!
Đó cũng là chỗ khúc mắc trong lòng Vương Thạch.
Có câu “ngàn vàng dễ kiếm, tri kỷ khó tìm”, Vương Thạch rất muốn cảm ơn ông trời, nếu như nói anh ta là Thiên Lý Mã, vậy thì Dạ Cô Tinh chính là Bá Nhạc mà trời cao ban tặng cho anh ta!
*Thiên Lý Mã vốn có trước Bá Nhạc, song nhờ có Bá Nhạc mà danh “Thiên Lý Mã” mới được người trong thiên hạ nghe đến.
Nên nói, trong đời, trước có Bá Nhạc rồi sau mới có Thiên Lý Mã.
Cô hiểu anh ta!
Lúc này trong mắt Dạ Cô Tinh cũng xuất hiện vẻ tán thưởng, Vương Thạch thật đúng là một nhân tài.
Mười kịch bản cái nào cũng là một kiệt tác, nếu như đưa lên màn ảnh lớn, nhất định sẽ vô cùng đắt khách.
Cô lập tức có một loại phấn khởi giống như bắt được vàng, khóe miệng không khỏi nhếch lên, đôi mắt xinh đẹp híp lại.
Người đẹp nên chỉ cần một nụ cười đã đủ khuynh thành, khó ai sánh nổi.
Vương Thạch lần đầu tiên phát hiện, thì ra nụ cười của một người cũng có lực sát thương lớn đến thế.
Vẻ đẹp này trong khoảnh khắc ấy khiến cho tất cả mọi thứ xung quanh đều bị lu mờ, ngay cả anh ta cũng không tránh được tâm hồn rung động.
Chẳng trách người ta thường nói: “trên đầu chữ sắc có con dao”* sắc đẹp như vậy, quả thật là có thể giết người trong vô hình.
*Trong tiếng Trung, chữ sắc - 色sè, có bộ dao/đao - 刀dao ở trên.
Mang ý nghĩa cái đẹp cũng còn có tiềm ẩn cái nguy ở bên trong.
“Bây giờ chuyện kịch bản cũng xem như đã được giải quyết xong.
Việc tiếp theo cần phải triển khai ngay lập tức, liệu anh ta có tự tin rằng ba tháng sau sẽ tranh đua được với “Survival in Wasteland” của Tần Tuấn hay không?”
“Binh hành hiểm chiêu, xuất kỳ chế thắng *!” Trong mắt Vương Thạch bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng kinh người, anh ta xoa hai tay, dáng vẻ như nóng lòng muốn thử.
* Binh hành hiểm chiêu: ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế.
Xuất kỳ chế thắng: nghĩa gốc là dùng kỳ binh lính hoặc chiêu lạ để đánh thắng kẻ địch, nghĩa bóng là đánh thắng bằng cách bất ngờ.
“Survival in Wasteland” được mệnh danh là “Gã khổng lồ tiêu tốn cả trăm triệu”.
Từ lúc lên kế hoạch cho đến khi bắt đầu bấm máy đã tốn của Tần Tuấn tận ba năm, đội ngũ sản xuất cũng được đặc biệt mời từ Hollywood về.
Cho nên bất kể là về mặt nội dung