"Anh Tượng, em đã tự mình điều tra qua rồi.
Tiêu Mộ Lương ở phòng 306, không có vấn đề gì cả.
Xem ra, bây giờ cô ả Chu Lâm kia thật sự đã nghĩ thông suốt."
Thái Phi Tượng vỗ vai đàn em, ánh mắt lộ vẻ hài lòng: "Làm tốt lắm! Đi xuống nhận thưởng đi! Bảo Đại Xuyên gọi mấy cô gái mới tới kia đi cùng cậu, cả ngày trốn chui trốn nhủi là sao?"
"Nhưng mà, anh Đại Xuyên......" Ánh mắt tên đàn em lộ vẻ do dự, ai chẳng biết mấy cô gái kia là bảo bối của anh Đại Xuyên, còn được nâng niu như cục cưng trong lòng anh ấy!
"Cứ nói đây là mệnh lệnh của tôi."
Hai mắt tên đàn em sáng ngời, lập tức cảm thấy tâm ý viên mãn: "Cảm ơn anh Tượng! Cảm ơn anh Tượng nhiều!"
Thái Phi Tượng nghiền nghiền đầu thuốc lá, vẫy tay ra hiệu cậu ta có thể đi ra.
Hắn ta hung hăng kéo chiếc nơ trên cổ xuống, vứt trên mặt đất, khinh miệt nói: "Cái quái gì chứ! Con chó Đại Xuyên kia mà cũng xứng được người khác gọi tiếng "anh" sao? Không phải chỉ là một con chó dưới chân Vu Sâm thôi hay sao, còn dám đi theo hắn ta mà sủa?! Tao khinh....."
Vu sâm kia là người tàn nhẫn, đồ ác độc vong ân phụ nghĩa.
Chưa tới một tháng đã cướp mất một nửa thế lực trong tay hắn, còn có lão già Tạ Chí Hoa kia cũng mắt mù mà chạy theo anh ta!
Sớm muộn gì hắn ta cũng đích thân xử lý hai kẻ này!
Dám đấu với Thái Phi Tượng? Chán sống rồi sao!
Hắn ta nhổ một bãi nước bọt, trong đầu hiện lên gương mặt điên đảo chúng sinh kia của Tiêu Mộ Lương.
Thái Phi Tượng khẽ xoa hai bàn tay, nét dâm ô trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.
Người mà hắn mong ước đã lâu, rốt cuộc cũng đợi được ngày hôm nay! Đợi lát nữa nên dùng cách gì trừng trị cậu ta đây?
Gương mặt hắn to béo đầy mỡ với nụ cười đầy vẻ dâm đãng.
Thái Phi Tượng nóng lòng đi về hướng phòng 306.
Lúc này, một bóng đen chậm rãi xuất hiện từ trong góc.
Dưới vành mũ lưỡi trai, lông mày thanh tú của Dạ Cô Tinh khẽ cau lại, đôi mắt xẹt qua vẻ lạnh lẽo, sắc như băng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thái Phi Tượng?
Thiên đường có lối thì không đi, địa ngục không lối lại muốn vào!
Vốn muốn cho mày sống lâu hơn vài ngày, mày lại liên tiếp đâm đầu vào họng súng.
Nếu đã như vậy, mày không vào địa ngục thì ai vào đây?
Còn muốn động đến người Tiêu Mộ Lương?
Chờ đã....!Xem ra sự kiên nhẫn của Chu Lâm đã cạn kiệt rồi, cuối cùng cũng nhịn không được mà muốn ra tay!
"Này, Vu Sâm, tôi đang ở Lam Phi......."
Vốn dĩ hôm nay cô đến đây là vì Tiêu Mộ Lương.
Sau hợp tác trong "Thanh xuân phai tàn", hai người liền trở thành bạn bè.
Từ quen biết cho đến khi thổ lộ tình cảm.
Hai người đều không giỏi về giao tiếp, nhưng lại ngoài ý muốn mà trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Sau này, cô cố ý lợi dụng tổ Dạ điều tra về Tiêu Mộ Lương.
Không nghĩ tới anh ta lại gặp phải nhiều chuyện như vậy, mà người đứng sau tất cả chính là Chu Lâm!
Trên đầu chữ sắc có một thanh đao, là vũ khí đả thương người khác, nhưng cũng khiến chính mình chịu thương tổn nặng nề!
Gương mặt như vậy lại sinh ra trên người một anh chàng, nhất định là họa lớn!
Lần đầu tiên, trái tim lạnh lẽo của cô động lòng trắc ẩn.
Nhưng lại e ngại thân phận của bản thân, chưa bao giờ sử dụng lực lượng của tổ Dạ.
Nên chỉ có thể không ngừng động viên khích lệ, giúp anh ta tỉnh ngộ, tự mình thoát khỏi cảnh khó khăn.
Cô biết anh có một thói quen...! mỗi khi tâm trạng không tốt liền đến Lam Phi uống hai chén.
Cũng chính là ở đây, mơi mà cô đã từng cùng anh ta vượt qua những cơn nghiện phát tác trong đêm, hết lần này đến lần khác.
Có thể nói, Tiêu Mộ Lương là người bạn duy nhất của Diệp Tử trong giới giải trí này.
Mà với anh, cô cũng vậy.
Một bộ “Thanh xuân phai tàn" giúp hai người trở nên nổi tiếng, cũng gián tiếp tạo nên một mảnh tình bạn.
Tuy rằng, Tiêu Mộ Lương không cho rằng đó là tình bạn.
Sống lại một đời, cô vẫn rất trân trọng người bạn này.
Vậy nên, cô đã sớm lên kế hoạch để Tiêu Mộ Lương diễn trong "Over the city".
Hơn nữa, anh ta vốn có thực lực, không nên bị chôn vùi cách vô ích.
Còn nữa, cô muốn giúp anh, những gì đời trước chưa làm được, đời này nhất định phải làm được!
Mà trước tiên, cô nàng Chu Lâm này không thể giữ lại....
..............
Đi xuống dưới cầu thang quanh co, Chu Lâm cảm thấy mỗi bước đi đều giống như đạp lên bàn đầy chông.
Dù sao cũng là người mà cô ta yêu suốt bảy năm trời, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút không thể buông bỏ.
Nhưng không muốn buông thì cứ là không muốn buông.
Nếu đã đi đến bước này, cô ta cũng không muốn quay đầu lại nữa!
Nói cho cùng, cô vẫn yêu bản thân mình nhất!
"Chu Lâm?"
Cô ta vô thức quay đầu lại, sau gáy chợt thấy đau xót.
Một giây trước khi mắt chìm vào bóng tối, cô nhìn thấy đôi mắt đen thẳm lạnh như băng sau vành mũ lưỡi trai.
Vương Trực nhăn mặt tiến lên đỡ lấy Chu Lâm.
Cậu ta không chút nghi ngờ gì, rằng chắc chắn Dạ Cô Tinh sẽ không chạm vào cô gái này.
Nếu cậu không ra tay, người này sẽ trực tiếp lăn xuống cầu thang, không chết cũng tàn phế.
Nếu Dạ Cô Tinh chỉ ra tay đánh ngất cô ta mà không trực tiếp giết chết.
Vậy thì chứng minh cô gái này vẫn còn giá trị tồn tại.
Cậu ta chính là rất có mắt nhìn đó!
"Cô Dạ, Vu thiếu đã dẫn người tới phòng 306.
Lần này cho dù con lợn Thái Phi Tượng đáng chết kia có mọc cánh cũng khó lòng chạy thoát!"
Chỉ cần nhổ đi cái đinh cuối cùng này, Vu thiếu liền có thể đứng vững trong bang Hải Long!
Vậy về sau ăn ngon mặc đẹp chắc chắn không thành vấn đề! Hê hê......
Chỉ là Vương Trực không biết mơ ước này của cậu ta sợ không thể thực hiện được.
Vì một thời gian rất dài sau đó, cậu sẽ bận rộn không khác gì thú vật.
"Tôi đi lên trước, người phụ nữ này giao cho anh." Dạ Cô Tinh xoay người chạy lên hướng lầu trên.
Đột nhiên như nhớ tới cái gì, cô hơi dừng bước chân, môi đỏ dưới mũ lưỡi trai nhếch lên, đáy mắt xẹt qua nét tàn nhẫn, nói với Vương Trực: "Đừng quên thay tôi tiếp đón cô ta cho tốt.
Giữ lại hơi thở là được......"
"Hả? Tiếp đón....thật tốt?! Haiz......"
Đây rốt cục là có ý gì chứ? Chị phải nói rõ ràng