Người con trai mặc một chiếc áo cổ chữ V màu đen giản dị, quần jean xanh đậm ôm lấy đôi chân thon dài mà mạnh mẽ.
Chỉ nhìn thấy cậu ta thong thả đút hai tay vào túi quần, mặc kệ những sợi tóc mái trên trán rủ xuống lộn xộn bay trong gió nhẹ, giống như tranh vẽ.
Con ngươi đen nhánh bị che khuất một nửa, cả người lộ ra một vẻ lười biếng không nói nên lời.
Nói ra không biết là… tác phong không đúng đắn, hay đúng ra là, kẻ vô lại.
Dạ Huy Nguyệt không để ý ai mà bước đi thong thả từng bước từng bước, giống như những việc này hoặc là kinh sợ, hoặc là ngưỡng mộ, hay hoặc là ánh mắt sùng bái.
Nhưng tất cả chẳng liên quan gì đến cậu, khóe miệng thản nhiên nở nụ cười khiến người khác thấy cậu có vẻ bất cần và lười nhác, rồi lại như vô hình trung có khoảng cách không thể đến gần.
“Dạ Huy Nguyệt! Em đứng lại!” Lúc này, giọng nói sắc bén của một cô gái vang lên, trong nháy mắt đã thu hút ánh mắt của mọi người.
Dạ Huy Nguyệt nghe tiếng mà dừng nước, nhàn nhã quay đầu lại.
Khi nhìn thấy rõ người phía sau, một bên lông mày nhếch lên, khóe miệng gợn lên chút ý cười, trong chốc lát lộ ra vẻ ngoài không chút đứng đắn, còn có vẻ xấu xa, ăn chơi trác táng: “Là cô?”
Giọng nói trầm ấm như âm thanh duyên dáng của tiếng đàn violon, dịu êm khiến người ta như say trong gió xuân.
Cô gái kia cười lạnh, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai: “Sao, nhìn thấy tôi Em rất ngạc nhiên à? Em cho rằng chuyện xấu mà em làm sẽ không ai biết? Nếu không muốn ai biết, trừ khi bản thân đừng làm, bản thân em làm gì thì chỉ có em là rõ nhất!”
Ánh mắt lạnh lùng lóe lên sự sắc sảo, Dạ Huy Nguyệt cười xấu xa: “Tiểu thư Trần Phương Kỳ, xin hỏi, tôi-đã-làm-gì-sao?” Từng từ rõ ràng là giọng điệu ngả ngớn, nhưng lại khiến người khác nghe được phảng phất ý tứ lạnh lùng.
Trần Phương Kỳ lại cười lạnh, trong mắt ngập tràn ý thù hận: “Tiểu thư? Tôi nhớ rõ lúc trước em gọi tôi không phải như vậy… Em gọi tôi là gì nhỉ? Để tôi nghĩ lại xem… À, đúng rồi, lúc trước em gọi tôi là Phương Kỳ, Kỳ Kỳ.
Mới không gặp nhau ba ngày, mọi người đều nói quần áo sẽ không còn đẹp như lúc ban đầu thì người cũng không còn như xưa.
Bây giờ em có người mới, sợ là chỉ trong chớp mắt đã đem người cũ là tôi đây quên đi rồi!”
Xì xào....
Mọi người đang vây xem bỗng chốc như bùng nổ.
“Trần Phương Kỳ? Cô ấy chính là Trần Phương Kỳ?!”
“Cô ấy không phải là bạn gái của Huy Nguyệt sao? Sao lại…”
“Không lẽ bọn họ chia tay rồi?!”
Ngay lập tức các nữ sinh sôi sục lên vì suy nghĩ tuyệt vời này.
Phải biết rằng, một khi hai người chia tay thì Huy Nguyệt sẽ lại độc thân, chuyện này không phải có nghĩa là các cô đều sẽ có cơ hội sao.…
Mà một đám nam sinh lại cười nhạt vẻ khinh thường, nhưng cũng không giấu được ánh mắt ghen tị đã bán đứng sắc mặt của họ.
Chỉ có người không ăn được nho mới nói nho chua.
“Đúng! Nhất định là chia tay! Chị Trần cũng quá cố chấp rồi, nam nữ không còn yêu nhau thì chia tay là chuyện bình thường.
Cho dù bị ném đi cũng không nên khóc lóc om sòm trước mặt người khác, có phải không?” Một nữ sinh táo bạo thể hiện lập trường của mình, ám chỉ Trần Phương Kỳ không đứng dậy được sau cái trò chơi tình ái này, không cam tâm vì bị đá, nên ở trước mặt mọi người làm Huy Nguyệt khó xử.
Có nữ sinh kia mở đầu, tất cả những nữ sinh khác liên tiếp đứng ra trách móc---
“Đúng thế! Con gái bị đá, muốn trách thì trách chính bản thân không có năng lực, còn cãi nhau, khóc lóc om sòm ở ngoài đường...!bla bla...!Thật không có nhân phẩm!”
“Ôi! Chưa bao giờ gặp qua loại con gái như thế này, bị người ta đá còn đi nghênh ngang khắp nơi như sợ người khác không biết cơ.
Nhưng mà đã nói không tìm đường chết thì sẽ không phải chết, sao lại có người không hiểu cái này!”
“Huy Nguyệt thật đáng thương, tự nhiên bị loại con gái này quấn lấy…”
“…”
Nghe những người mồm năm miệng mười nói chuyện thật khó nghe, nhưng Trần Phương Kỳ không cảm thấy xấu hổ buồn bực.
Ngược lại cô ưỡn thẳng lưng đứng sừng sững trước mặt mọi người, bày ra bộ dạng mình không thẹn với lương tâm.
Mọi người vây xung quanh nhìn thấy ánh mắt cô sâu thẳm nhìn về phía Dạ Huy Nguyệt, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, nhưng không hề có tia oán trách, không giống bộ dạng sau khi chia tay vì yêu sinh hận một chút nào, việc này khiến cho mọi người khó hiểu.
Hay là… Có ẩn tình gì khác?
Tiếng nghị luận bên tai nhỏ dần, Trần Phương Kỳ thấy mọi người đều mang vẻ mặt nghi hoặc, cô biết hiện tại chính là thời điểm cô đã chờ đợi!
Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, Trần Phương Kỳ chậm rãi mỉm cười, giọng nói vừa vặn không lớn không nhỏ đủ khiến cho mọi người xung quanh nghe rõ: “Hôm nay, tôi đứng tại chỗ này, không phải như suy nghĩ của mọi người gì mà vì yêu sinh hận, náo loạn bôi xấu, tôi chỉ