Dạ Cô Tinh cười kéo cậu quay lại, đôi mắt trong veo nhuốm màu ấm áp: “Sao vậy, sợ chị táng gia bại sản hả?”
“Chị, không cần phải…”
“Được rồi, ngày sáu tháng sau là sinh nhật của em, đây xem như là quà sinh nhật sớm cho em.
Yên tâm đi, chị gái em bây giờ tốt xấu gì cũng là một ngôi sao nhỏ, vẫn có tiền để mua đồng hồ.” Vu Sâm viết ra chi phiếu ba mươi triệu, mười triệu đưa vào “Over the city”, mười triệu cho Vương Trực sửa sang và trang hoàng lại Thế Kỷ Phong Thượng, mười triệu còn lại ở trong túi cô.
Giá trị của “Viên kim cương màu xanh Wittelsbach” không vượt quá ba mươi triệu.
Chưa đến nỗi bất đắc dĩ, thì Dạ Cô Tinh không muốn động đến thứ mà sư phụ đã để lại.
Cho nên tạm thời gửi nhờ chỗ của Vu Sâm, cô cũng không có ý định muốn bán nó đi.
“Nhưng mà, bây giờ sự nghiệp của chị vừa mới khởi sắc, những thứ cần dùng đến tiền rất nhiều.” Dạ Huy Nguyệt khẽ cắn môi: “Em không cần quà sinh nhật gì cả, chúng ta về đi.”
“Được rồi, cầm lấy đi, từ nhỏ em đã rất hay chú ý đến đồng hồ.
Bây giờ có điều kiện rồi, nhưng điều kiện cũng không tốt lắm, chị chỉ có thể tặng em Longines.
Đợi sau này chị có tiền sẽ cho em một cái Rolex phiên bản giới hạn.
Không phải trước kia em hay nói mỗi người đàn ông chân chính cần phải có một cái đồng hồ riêng của mình sao?” Dạ Cô Tinh vừa nói vừa tháo cái đồng hồ trên tay Dạ Huy Nguyệt xuống.
Nó đã cũ kỹ đến nỗi nhìn không ra là của thời đại nào, nhưng khi xem giờ vẫn rất chuẩn không chút sai sót.
Sau đó lấy đồng hồ mới ra, tự tay đeo vào cho cậu.
Dạ Cô Tinh mỉm cười ôm lấy cậu thiếu niên, ghé sát vào tai cậu, nhẹ giọng nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Hóa ra đây chính là cảm giác của người thân, rất ấm áp tựa như tia nắng mặt trời đầu tiên trong buổi sáng sớm.
Kiếp trước loại ấm áp này là do sư phụ mang đến.
Kiếp này, cậu thiếu niên ngay trước mắt này đã bù đắp tất cả những tiếc nuối của cô.
Dạ Huy Nguyệt khẽ cười ôm lại, hai mắt đã đong đầy nước nhưng lại ương bướng không chịu rơi xuống… vì cậu là đàn ông.
Là đàn ông con trai thì không thể rơi lệ!
Cậu thề, dù cho mọi thứ trên đời này có sụp đổ, cậu cũng sẽ chống đỡ bầu trời tươi sáng cho người phụ nữ trong lồng ngực này!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảm ơn chị…”
Khẽ vỗ bờ vai không tính là quá rộng của cậu thiếu niên kia, Dạ Cô Tinh giúp cậu vuốt lại vài sợi tóc lung tung trên trán: “Được rồi, quay về trường học sớm một chút đi.
Sáng mai nhớ có mặt đúng giờ ở tổ phim.
Về phần chương trình học ở trường, năm nhất đều là các môn cơ bản.
Nhưng em cũng không thể tùy ý nghỉ học, nhớ phải tìm giáo viên hướng dẫn để xin phép.
Có vấn đề gì thì cứ gọi điện thoại cho chị.”
“Vâng!” Cậu thiếu niên vẫy tay, mặt mày tràn đầy vui vẻ, bóng hình xa dần trong bóng đêm.
Dạ Cô Tình thu hồi ánh mắt, màu sắc ấm áp trong mắt đột nhiên mất đi.
Khóe miệng gợi lên một độ cong sắc bén, kính đen đặt gọn gàng trên sống mũi, cô bước nhanh về phía ngõ nhỏ lờ mờ ánh sáng.
Đi đến con đường u ám không người phía sau phố, bước chân cô dừng lại, lạnh lùng mở miệng: “Đi theo cả một buổi chiều không thấy phiền sao? Sao không đi ra gặp mặt, để tôi mời các người uống một tách trà?”
Gió lướt qua không để lại dấu vết, lặng ngắt như tờ, không ai đáp lại.
Dạ Cô Tinh cười lạnh lùng, thản nhiên nói: “Loại não tàn* mới dấu đầu lòi đuôi.”
*Tả người xấu, người cực kỳ tệ hại, kẻ hèn nhát hoặc bất tài.
“Con đàn bà này, mày mắng ai là kẻ hèn nhát?!”
“Chính mày! Giữ cái miệng sạch sẽ chút, cẩn thận Hải Long bọn tao…à không, Ám Dạ sẽ không buông tha cho mày!”
Dạ Cô Tinh khẽ nhăn mày, xoay người, ở chỗ đầu ngõ có hai gã đàn ông bước ra.
Một gã mặt sẹo, một gã mắt tam giác.
Mặt sẹo ước chừng khoảng ba mươi tuổi, còn mắt tam giác thì khoảng hai mươi, trên cánh tay hai gã đều có hình xăm.
“Yo! Anh Sơn, đôi mắt của đứa con gái này thật độc, còn biết chúng ta đã đi theo cả một buổi chiều.” Mắt tam giác nhìn mặt sẹo cười khà khà: “Anh nói xem, có phải cô nàng vừa mắt hai anh em mình không? Muốn chúng ta cùng phục vụ sao?”
Mặt sẹo cười khặc khặc, vết sẹo trên mặt càng trở nên dữ tợn, một đôi mắt màu nhìn Dạ Cô Tình từ đầu đến chân, tâm mắt lưu luyến dừng lại ở trên cặp đùi thon dài trắng nõn: “Thật sự là báu vật!”
Dạ Cô Tinh lùi bước về phía sau, ẩn mình trong chỗ tối, ngăn cách với ánh mắt tùy tiện và thèm khát của hai người kia.
Cô cảm thấy hơi hối hận sớm biết vậy trước khi ra cửa cô đã mặc quần dài! Toàn là họa đến từ lòng ham muốn cả!
“Các người… là người của Ám Dạ?” Giọng nói của cô gái thờ ơ, nhưng khi nghe kĩ dường như còn toát ra ý tứ lạnh lùng.
“Biết sợ rồi sao!? Ám Dạ chính là lão đại của khu này.
Ngoan ngoãn lấy ví tiền, điện thoại di động, cả thẻ ngân hàng nữa, và sau đó thì cởi đồ ra cùng vui vẻ với hai người anh em tao.
Nếu không thì ngày mai em sẽ không thể nhìn thấy mặt trời được nữa đâu.”
Thủ đô có ba mươi hai khu vực.
Đứng đầu là ba bang phái khác nhau.
Đó là Xích Viêm, Huyền Vũ và Thanh Long.
Ngoài ra còn có vô số các thế lực nhỏ khác, mà bang Hải Long hay là Ám Dạ ngày nay, chỉ là một bang nhập từ hai.
Là bang hội có thế lực nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ.
Dưới chân trời kia, Hoa Hạ là trung tâm chính trị.
Có thể hình dung được có bao nhiêu sự nguy hiểm từ hắc đạo.
Nhưng lợi ích và quyền lợi có quan hệ trực tiếp đến sự nguy hiểm đó, nếu không những thế lực này cũng sẽ không lựa chọn cách kiếm ăn trên lưỡi dao, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi mạng sống.
Mỗi thế lực đều có phạm vi khu vực hoạt động của chính mình, mà nơi Dạ Cô Tinh đang đứng bây giờ vừa hay là chỗ thuộc sự quản lý của Ám Dạ.
Dạ Cô Tinh không để ý đến tiếng khiêu khích ầm ĩ của hai gã kia, chỉ im lặng nhìn quanh nơi đây.
Lúc này cô khẽ nhướng mày, mặc dù đã lặng lẽ rút lui và giải tán bang Hải Long, nhưng vẫn có vài vấn đề còn tồn tại!
An phận ở một góc của thành phố Tứ Phương cũng không phải là kế sách lâu dài, lúc này Ám Dạ căn bản không thể phát triển nhanh dưới áp lực của ba bang phái.
Trừ khi tránh khỏi mũi nhọn của nó… Xem ra cô phải tìm con đường khác thôi!
“Nói đi, là ai sai các người tới đây?” Giọng nói không mặn không nhạt của cô gái vang lên, trầm thấp ôn hòa, giống như đang tán gẫu về việc nhà, hai gã nhất thời ngớ ra.
Hơn nửa ngày họ mới phản ứng lại, Dạ Cô Tinh cất bước tiến lại gần hai người phía trước.
Điều này làm cho bọn hắn càng thêm sửng sốt.
Bình thường ở đây sẽ dùng chiêu bài là khu vực của Ám Dạ để đe dọa và trấn lột tài sản.
Những người thấy bọn hắn nếu không phải trốn thì cũng là chạy trốn.
Bọn hắn đã nhìn quen người thấy sợ, chứ chưa từng nhìn thấy người không có chút nào gọi là sợ hãi như vậy.
Lại còn có thể ung dung đi tới đây, hơn nữa đối phương còn là một cô gái yếu đuối.
“Tôi biết là ai gọi các người đến.” Dạ Cô Tinh chậm chạp từ từ đi tới gần, con người đột nhiên trở nên sắc bén: “Trở về nói với Trần Phương Kỳ, hãy vứt những thủ đoạn này của cô ta đi và tốt nhất là đừng đến quấy rầy Huy Nguyệt, nếu không thì đừng trách tôi trở mặt vô tình.”
Hai gã này nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau một cái, mặt sẹo nở nụ cười trước: “Cô nhóc nhỏ mà lá gan lại lớn quá.
Nếu em đã biết rồi thì anh cũng không ngại phải nói ra nữa.
Có người tìm hai anh muốn dạy dỗ em.
Hai anh em tôi phải bắt người lấy tiền thay dân trừ họa, đêm nay nhất định em phải giao nộp nửa cái mạng ra đây, nhưng mà…” Ánh mắt dâm ô của hắn ta dừng trên ngực Dạ Cô Tinh, nuốt nước miếng: “Anh đây nghĩ em rất có duyên với ánh mắt của bọn này.
Chi bằng ba người chúng ta cùng đến khách sạn vui vẻ một đêm.
Chuyện này cứ vậy mà bỏ qua, được không?”
“Nếu em hầu hạ các anh thoải mái thì sau này hễ ai ức hiếp, anh đây ra mặt giúp em giải quyết!” Mắt tam giác cũng nhanh chóng lên tiếng.
“Em xem, tụi này cũng