Cốc cốc cốc.......
"Vào đi."
Nguyệt Vô Tình đẩy cửa đi vào, vừa ngước mắt nhìn liền thấy người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng đang ngồi sau chiếc bàn làm việc màu đen to lớn, tựa như vị vua khinh miệt thiên hạ, trị vì muôn dân bá tánh.
Ngoài cửa sổ, ánh chiều tà phủ lên căn phòng âm trầm một lớp ánh sáng màu cam.
Nửa khuôn mặt của người đàn ông ẩn sau ánh sáng rực rỡ, thoáng chốc làm dịu đi sự góc cạnh, lại còn còn mang theo vẻ quyến rũ.
Như bồ tát trước mặt ma, như quỷ thần trước mặt phật*!
*Ý nói người hung dữ với kẻ hiền, lại hiền lành với kẻ ác.
"Đi rồi?" Chỉ nghe người đàn ông nặng nề mở miệng, lạnh lùng tới tận xương tủy.
Nhưng ánh mắt nhìn ra cửa sổ giống như xuyên qua sông nước núi non, nhiễm thêm mấy phần ấm áp, dịu dàng.
"Đã ra đến ngoại thành."
"Gọi Tư Kình Dận và Lạc Địch về đây."
Vẻ mặt của Nguyệt Vô Tình hơi ngạc nhiên, gật đầu: "Vâng"
"Muộn nhất là ngày mai."
"...........Vâng."
Nguyệt Vô Tình đoán được mở đầu lại không đoán được kết thúc.
Anh chỉ biết người phụ nữ kia mang thai con của An Tuyển Hoàng, có mối quan hệ huyết thống ràng buộc với cô.
Nhưng dẫu sao anh ta cũng không ngờ rằng người phụ nữ kia lại khiến An Tuyển Hoàng để ý như vậy....!Bốn người hộ pháp của An gia thì đã liên tiếp gọi về hai người chỉ vì cô ta!
"Hộ pháp Nguyệt, gia chủ có gì sai bảo." Nhìn thấy Nguyệt Vô Tình đi ra từ phòng làm việc, Minh Chiêu tiến lên hỏi.
"Liên hệ với đảo Hướng Sinh, trước hoàng hôn ngày mai, Tư Kình Dận và Lạc Địch phải đứng ở trước mặt gia chủ."
"Cái gì?!" Minh Chiêu nhất thời có cảm giác mình nghe nhầm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hộ pháp Tư và hộ pháp Lạc mọi năm, vào lúc này đều ở trên đảo Hướng Sinh khảo sát một đám sát thủ mới.
Sao có thể về đây vào thời điểm quan trọng này.......
"Để Minh Diệp tiếp nhận công việc ở đảo Hướng Sinh.
Tư Kình Dận và Lạc Địch về thủ đô không phải là không thể."
Minh Chiêu lộ ra ánh mắt quái dị, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ hoang đường.
Anh ta thử thăm dò mở miệng hỏi: "Gọi hai vị hộ pháp về hẳn là không liên quan gì tới.......!vị tiểu thư họ Dạ kia đâu nhỉ?”
Nguyệt Vô Tình cho anh ta một nụ cười khen ngợi: "Chúc mừng anh, đoán đúng rồi." Nói xong liền quay người rời đi, áo đỏ tung bay, tóc đen như thác, càng lúc càng xa.
Để lại một mình Minh Chiêu ngổn ngang trong gió.
Mãi đến khi chiếc thiệp mời màu đỏ vàng xa hoa trong tay rơi xuống đất, anh ta mới chợt hoàn hồn, vội vàng nhặt lên, đi về phía phòng làm việc.
"Vào đi."
"Gia chủ, Kỷ gia vừa cử người đến đưa thiệp mời.
Ngày 22 tháng này ở nhà cũ Kỷ gia tổ chức đón gió tẩy trần* cho ngài, việc này...."
*Đón gió tẩy trần: tổ chức tiệc chiêu đãi khách phương xa để tỏ lòng chia vui và chào đón.
Ánh mắt An Tuyển Hoằng khẽ lay động, con ngươi đen như mực càng lúc càng thâm trầm, ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua đáy mắt.
Chỉ nghe thanh âm lạnh thấu xương của người tàn âm chậm rãi vang lên trong phòng làm việc rộng lớn: "Tai mắt của cậu* thật sự càng ngày càng linh hoạt......"
*Cậu ở đây là chỉ người Kỳ gia(cậu họ của An Tuyển Hoàng)
Vừa giống như tự thì thầm vừa giống như khen ngợi, rõ ràng bình thản như nước, lại vẫn khiến người ta nghe ra sự biến hóa kỳ quái mãnh liệt.
Sống lưng Minh Chiêu cứng đờ, rồng bị đụng vào vảy ngược* nhất định sẽ nổi giận!
*Vảy ngược của rồng là chiếc vảy duy nhất, có thể nguy hiểm đến tính mạng nếu bị mất đi chiếc vảy đó.
Mấy năm An gia chưa về, Kỉ gia càng ngày càng to gan làm loạn, dám khiêu khích quyền uy An gia, bí mật theo dõi hành tung của gia chủ! Theo tình hình hiện tại, vì Dạ tiểu thư và tiểu chủ nhân, khả năng chủ nhân ở lại thủ đô là rất lớn.
An gia trở lại, thế cân bằng của ba nhà Kỷ, Giang, Tần ắt bị phá vỡ.
Đến lúc đó sẽ lại nghênh đón một hồi gió tanh mưa máu......
Nếu tên Minh Triệt kia ở đây, chắc chắn sẽ có bộ dạng nóng lòng muốn thử.
Lúc nào cũng chỉ sợ thế giới không loạn.
Cũng may, cậu ta đã bị phái đi làm tài xế, tiếng ồn ào trong cả biệt thự cũng biến mất.
Tất nhiên, có thể khiến cho Minh Triệt cam tâm tình nguyện làm tài xế, ngoại trừ An Tuyển Hoàng, người mà anh ta có thể làm mà không suy nghĩ, không phải Dạ Cô Tinh thì còn có thể là ai?
Vừa đúng giờ cao điểm khu trung tâm, Minh Triệt đã phanh gấp đến mấy lần, tốc độ có thể so sánh với rùa bò.
Điều này là chuyện vô cùng khó chịu đối với kẻ đã quen phóng xe thể thao, bất chấp hoành hành ngang dọc!
Mà trái ngược hoàn toàn với cậu là Dạ Cô Tinh đang ngồi trên ghế phó lái, hô hấp trầm ổn, thái độ thong dong.
Cô nhìn tình hình tắc đường nghiêm trọng lúc này, mặt không hề đổi sắc, ánh mắt không gợn sóng.
Chắc chắn không tìm ra được một vẻ phiền phức nào.
Minh Triệt tâm phục khẩu phục kiểu tu dưỡng bậc này, sự tò mò đối với cô gái này cũng không ngừng tăng lên theo cấp lũy thừa.
"Con mẹ nó! Sao có thể tắc thành như vậy hả?!" Vẻ mặt Minh Triệt ảo não, nhưng ánh mắt cũng im lặng đặt trên người cô gái đang bình tĩnh bên cạnh.
Dạ Cô Tinh không nói gì, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm như không nghe thấy.
"Cô nói xem sao lại tắc thành như vậy chứ?"
"......."
"Haiz! thật sự là chật kín mà!"
"......."
"Chậc.....!tốc độ này chắc bắt kịp rùa bò......"
"Thật ồn ào."
"Chậc....."
Ánh mắt của Minh Triệt rơi xuống bụng dưới của cô, ngọn lửa phẫn nộ trong mắt bốc lên hừng hực, thăm dò hỏi: "Cô và gia chủ quen biết như thế nào vậy? À! Tôi đoán tối đó nhất định đã xảy ra chuyện rất thú vị......"
Dạ Cô Tinh thản nhiên mỉm cười, không lên tiếng.
Từ đầu đến cuối, cho dù Minh Triệt có hỏi vòng vèo như thế nào đi nữa, Dạ Cô Tinh đều ăn nói thận trọng, người nào đó bày tỏ rất buồn bực nha.
Sau khi xuống xe, nhìn Minh Triệt đã đi xa, cô lắc người một cái thuận thế rẽ vào một con hẻm.
Cô đi qua bảy tám ngã rẽ, cô gái đơn thuần mặc áo phông trắng và quần đen thoáng chốc đã biến thành người phụ nữ bí hiểm.
Quần