Trùng Sinh Làm Ảnh Hậu Mang Thai Của Giới Giải Trí

Chương 93


trước sau



Dạ Cô Tinh khẽ nhíu mày.

Người y tá này, cô vẫn còn nhớ.

“Anh… Anh này, anh sắp làm cha rồi nhỉ? Xin chúc mừng anh, máy đo nghe nhịp tim thai này là do bệnh viện chúng tôi đặc biệt chế tạo ra.

Chỉ cần 398 tệ là có thể mang về nhà cùng gần gũi thân thiết với em bé…” Tưởng Linh Linh nhìn thấy ánh mắt sắc như dao của người đàn ông này, lập tức có cảm giác bị chèn ép vô cùng mạnh mẽ khiến cho cô ta suýt nữa là không thở nổi.

Miễn cưỡng nở một nụ cười, cố gắng để giọng nói của bản thân nghe có vẻ chuyên nghiệp.

Từ đầu đến cuối, ngay cả một cái liếc mắt mà An Tuyển Hoàng cũng lười bố thí cho cô ta.

Nhưng khi chuyển sang nhìn sang Dạ Cô Tinh, mặt mũi vốn dĩ lạnh lùng lại nhanh chóng trở nên dịu dàng.

Chỉ là vẫn hiện lên sự uy vũ khí phách, mạnh mẽ đến mức khiến cho người khác không thể xem thường: “Nhịp tim… thai nhi?”
Tưởng Linh Linh vừa thấy sự hứng thú của anh, trong mắt cô ta xẹt qua một tia sáng lại vừa đúng lúc bị Dạ Cô Tinh nhìn thấy.

Cô ta nở nụ cười tự cho là chuyên nghiệp nhất, giải thích: “Nhịp tim thai nhi chính là tiếng tim đập của thai nhi.”
Ai mà biết An Tuyển Hoàng căn bản là không để ý đến cô ta, mắt điếc tai ngơ, chỉ tập trung tinh thần nhìn chằm chằm Dạ Cô Tinh, sự kiên trì trong ánh mắt anh vô cùng cố chấp.

Người đàn ông này…
Dạ Cô Tinh đột nhiên bật cười, lập tức nhẹ giọng giải thích: “Sản phụ mang thai từ mười bảy đến hai mươi tuần thì có thể sử dụng vài loại thiết bị đặt ở bụng để nghe được tim thai.”
Vẻ mặt An Tuyển Hoàng lập tức trở nên dịu dàng, cánh tay trên eo của cô vô thức di chuyển đến gần vùng bụng.

Nhận ra được ý đồ của anh, cô vội vàng đưa tay ra ngăn lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ở nơi đông người, đang có nhiều người nhìn như vậy, hành động này của anh khiến hai má của cô hơi đỏ ửng!
Tưởng Linh Linh nhìn thấy toàn bộ động tác của hai người.

Vẻ mặt cô ta đột nhiên tái nhợt, sự tức giận cũng dần lan ra tràn đầy trong mắt.

Dựa vào đâu mà người đàn bà dâm đãng không biết xấu hổ này có thể được nhiều người yêu thích như vậy? Dựa vào cái gì mà người đàn ông này lại không quan tâm đến cô ta như vậy? Dựa vào cái gì mà tất cả những điều tốt đẹp trên đời này đều bị hồ ly tinh chiếm hết?
Đại học đã như vậy rồi, bây giờ đi làm cũng như thế nữa!
Tao khinh… Hồ ly tinh! Đồ không biết xấu hổ! Tưởng Linh Linh không biết nghĩ đến cái gì, mà sự căm ghét trong mắt cô ta hiện lên càng lúc càng nồng đậm, giống như bị tẩu hoả nhập ma!
Mê hoặc một người rồi lại một người, đứa con hoang trong bụng của cô còn không biết là “tác phẩm” của ai đâu!
Tưởng Linh Linh muốn nhìn thử xem, sau khi người đàn ông này biết được sự thật, sẽ còn thật lòng thật dạ giống như bây giờ nữa hay không?
Kiềm chế lại sự hứng thú đang cuồn cuộn hiện lên trong mắt, Tưởng Linh Linh cười nói: “Anh này, sản phẩm này thật sự rất tốt” Đang nói thì cô ta đột nhiên nhìn qua Dạ Cô Tinh đang ngồi bên cạnh: “Phu nhân, cô cũng xem thử đi…” Nụ cười trên mặt cô ta lập tức cứng lại.

Trong mắt Tưởng Linh Linh hiện lên sự ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ.

Ngay cả Dạ Cô Tinh cũng muốn vỗ tay tán thưởng cho sự dày công tôi luyện kỹ năng diễn xuất của người này.

“Ôi!” Tưởng Linh Linh ngạc nhiên thốt lên, An Tuyển Hoàng khẽ nhíu mày lại: “Phu nhân, thì ra là cô! Tối hôm đó thật sự là ngại quá, thái độ của tôi không tốt, xin cô đừng chê trách! Đúng rồi, hôm nay sao cô lại đến đây một mình vậy, chồng cô không đi cùng sao? Tối đó tôi thấy anh ấy ôm cô, dáng vẻ vô cùng khẩn trương! Thật là khiến cho một đám con gái chúng tôi cũng phải ghen tị…” Sau đó, cô ta chuyển mắt nhìn An Tuyển Hoàng, nở nụ cười xin lỗi: “Thật ngại quá, chỉ là sự hiểu lầm thôi, tôi nhận nhầm người rồi.”
Tưởng Linh Linh nói đến mức trôi chảy tự nhiên, rõ ràng rành mạch.

Sau một hồi nói chuyện, thông tin nên có, không nên có, cũng đều đã có.

Nếu như sự thật giống như cô ta suy đoán thì Dạ Cô Tinh chính là bắt cá hai tay.

Quyến rũ Vu Sâm, lại còn không buông tha cho An Tuyển Hoàng.

Vậy thì cuộc trò chuyện lúc nãy cũng đủ để phơi bày sự thật!
Dạ Cô Tinh nhìn ánh mắt đang dần hiện lên sự u ám của Tưởng Linh Linh.

Trong mắt cô hiện lên chút giá lạnh, đáy mắt đột nhiên lướt qua sự châm biếm.

Thực ra, con người của Tưởng Linh Linh nhìn từ tướng mạo bên ngoài, không phải là một người tốt đẹp gì!
Trán nhỏ hẹp, khuôn mặt không nổi bật hay đầy đặn mà lại khá gầy gò, hai má lõm xuống.

Đây là tướng mạo của người “trán ngắn mặt nhỏ”.

Thêm vào đó đôi mắt rõ ràng hẹp dài hơn người bình thường.

Mắt nhỏ, là người không có kiến thức hiểu biết, lại không có sự hỗ trợ của bạn bè.

Thuộc loại người chỉ vì lợi ích trước mắt mà xem nhẹ sự phát triển dài lâu trong tương lai.

Tâm địa lại thâm trầm, thủ đoạn độc ác, tính cách cũng đặc biệt cực đoan, sở trường là giả tạo.

Sư phụ Dạ Cơ Sơn là cao nhân có bản lĩnh gieo quẻo bằng cách bấm đốt ngón tay.

Thầy cũng đọc qua nhiều về các khía cạnh của tướng mạo mệnh lý, phong thủy thuật số.

Diệp Tử từ năm ba tuổi đã ở bên cạnh ông ấy, do đó nghe quen tai, nhìn quen mắt, cũng có được một vài kiến thức cơ bản về thuật xem tướng.

Cho nên từ lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Linh Linh, Dạ Cô Tinh đã có ấn tượng không tốt với cô ta.

Sau khi An Tuyển Hoàng nghe xong cuộc nói chuyện đó, anh lập tức nhíu mày.

Tưởng Linh Linh cảm thấy vô cùng vui sướng.


Tốt nhất là cho Dạ Cô Tinh một cái tát ngay lập tức, để mọi người nhìn thử xem sau khi lột da của con hồ ly tinh này, thì sẽ lộ ra bộ dạng yêu ma quỷ quái gì.
Ngay lúc Tưởng Linh Linh vẫn còn đang thầm vui sướng, thì An Tuyển Hoàng lập tức hành động.

Anh giơ chân đạp vào ngực người trước mắt, động tác phải nói là vừa nhanh vừa chuẩn xác, mọi việc diễn ra chỉ trong nháy mắt! Mọi người xung quanh đều không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Ngay cả Dạ Cô Tinh cũng bị hành động này của anh làm cho ngạc nhiên, mở to mắt nhìn Tưởng Linh Linh bay ra ngoài, cả người đập vào góc tường.

Cô ta lập tức ôm ngực, co giật không ngừng, hai con ngươi đều trợn trắng.

“Kẻ có ý đồ xấu, không thể tha.” Nói xong, lập tức ôm lấy Dạ Cô Tinh rời khỏi, chỉ để lại cho mọi người một bóng lưng mạnh mẽ kiên cường.

Khi đi ngang qua người Tưởng Linh Linh, Dạ Cô Tinh dừng lại, lắc đầu than thở: “Với tư cách là một y tá, cô thật sự là quá thất bại.

Bây giờ cơ thể tôi vẫn chưa thể hiện rõ là đang mang thai, thai kỳ vẫn còn nhỏ, căn bản là vẫn chưa nghe được nhịp tim thai.

Sao cô lại gấp gáp đi tới giới thiệu dụng cụ hỗ trợ như vậy chứ? Với tư cách là một người phụ nữ, cô cũng hoàn toàn thất bại.

Không tự đi tìm ‘mỏ vàng’ của mình, ngược lại có ý đồ cướp của người khác.

Dù không có bất cứ năng lực nào, lại giống như làm việc nghĩa không chùn bước, đúng là tự tìm đường chết.

Còn với tư cách làm người, cô lại càng thất bại, lòng dạ hẹp hòi, tâm tư độc ác.

Do đó, tất cả những việc này đều là cô tự làm tự chịu, không nên trách người khác.”
Dạ Cô Tinh nói xong cũng

không dừng lại, tùy ý để An Tuyển Hoàng ôm cô bước ra khỏi sảnh lớn của bệnh viện.

Tất cả mọi người đều sững sờ, không nói nên lời, đôi nam này cũng quá ngang ngược rồi! Không những ra tay đánh người, còn chỉ vào mũi người ta hung hăng dạy dỗ một hồi.

Có điều… nhìn sao vẫn thấy hai người này xứng đôi, nhìn sao cũng thấy vui tai vui mắt là thế nào đây…
Cho đến khi bóng dáng hai người họ từ từ đi xa, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, đám đông mới lưu luyến mà không nhìn theo nữa.

Sau đó lại nhìn châm chọc Tưởng Linh Linh đang nằm trên đất đang không dậy nổi.

Mọi người không ai bảo ai mà lập tức như ong vỡ tổ mà rời khỏi nơi này.

Vừa nãy bọn họ nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Cô y tá này bôi nhọ vợ của người ta, bị chồng người ta đánh cho một trận sưng phù cả người, đúng là ác độc mà!
Cũng không nhìn lại dáng vẻ của bản thân? Có thể so với vị phu nhân đó sao? Cô ta lại còn không biết xấu hổ đi chia rẽ quan hệ vợ chồng người ta! Thật là quá đáng ghét!
Những người phụ nữ đi thăm bệnh lập tức cảnh giác, nhéo lấy lỗ tai chồng mình kéo đi về, vừa đi vừa ồn ào nói: “Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám có quan hệ với thứ đàn bà lẳng lơ này, vậy thì chúng ta lập tức xem như không còn gì với nhau nữa! Đến lúc đó tôi đem con trai đi Quảng Đông làm thuê.

Đừng nghĩ đến việc gặp lại hai mẹ con tôi lần nào nữa…”
“Ai da… vợ ơi, nhẹ chút, nhẹ chút! Anh làm sao có thể làm vậy được! Loại hàng đó cũng không xứng để xách giày cho người ta.

Có chỗ nào có thể so với vợ yêu xinh đẹp yêu kiều của anh chứ…”
Giọng nói cầu xin tha thứ của người đàn ông ngày càng xa…
Ánh mắt của mọi người nhìn Tưởng Linh Linh hiện lên sự chán ghét, không ít người còn lẩm bẩm: “Đây là bệnh viện gì vậy? Loại người có tố chất như vậy mà còn dám nhận vào sao? Vừa rồi người đàn ông đó đã nói trúng tim đen của cô ta… chính là mang ý đồ xấu xa!”
“Đúng đó! Loại người này mà cũng xứng với bốn chữ ‘Thiên sứ áo trắng*’ sao? Tôi thấy, nhân dịp này đuổi cô ta đi đi! Để tránh gặp phải người đàn ông khiến cho người khác không yên tâm, phá hoại cả một gia đình…
*Thiên sứ áo trắng: Chỉ các y bác sĩ làm việc cứu người, vì họ mặc áo trắng.
“Đúng vậy! Hồ ly tinh! Đồ lẳng lơ…”
Tưởng Linh Linh đã hoàn toàn rơi vào mơ hồ.

Vị trí nơi lồng ngực cũng truyền đến từng trận đau nhức, xương sườn giống như bị gãy nát.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Ngay cả hít thở cũng khó khăn, có thể thấy một phát đạp của người đàn ông đó đã dùng bao nhiêu sức lực!
Cô ta oán hận ngẩng đầu, ánh mắt sắc như dao liếc nhìn những người xung quanh đang chỉ trỏ mình.

Cuối cùng dừng lại hình ảnh người đàn bà mập mạp đang hung hăng cay độc mắng chửi cô ta là “hồ ly tinh”, hận không thể xông lên cắn chết người ta.

Nhìn thấy ánh mắt của cô ta, người đàn bà mập mạp vô thức lùi lại, giống như đang bị rắn độc thè lưỡi trừng mắt nhìn.

Từ sâu trong lòng chị ta cảm thấy từng trận rét lạnh, nhưng chị này lại cố ý không tin mấy thứ tà ma này.

Bản tính đanh đá chua ngoa lập tức lộ ra, cũng hung hăng trừng mắt nhìn Tưởng Linh Linh.

Mày ác độc đúng không? Bà đây còn ác độc hơn mày!
Mày ngang ngược đúng không? Bà đây còn ngang ngược hơn mày!
Mày hung dữ đúng không? Bà đây còn hung dữ hơn mày!
Vừa nhìn đã biết đây là người có thể trả giá mỗi khi trên đường, có thể lên án mắng chửi lưu manh, dũng cảm truy nã trộm, là một người chu đáo, là dáng vẻ của nữ chủ nhân trong gia đình!
“Nhìn, nhìn, nhìn! Nhìn cái mẹ gì! Đừng cho là mắt mày nhỏ thì có thể tùy tiện trừng mắt nhìn người khác! Tao cũng có thể trừng đây này!” Người phụ nữ mập càng hung hăng trừng mắt nhìn, tiếp tục nói, nước bọt bay tứ tung: “Tao nói mày nghe, người đã không xinh đẹp, lại còn muốn học người ta làm bồ nhí! Xã hội ngày nay làm kẻ thứ ba đều là môn học kỹ năng sống sao, chậc chậc… Mày nhìn lại bản thân mày đi, dáng vẻ thì bình thường, lạc vào trong một đám người cũng không tìm thấy sự tồn tại, vậy mà còn dám mơ mộng hão huyền sao? Người trẻ tuổi, muốn câu đại gia cũng phải xem lại trọng lượng của mình đã! Để tránh mất mặt trước người khác…”
Nói xong, hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo xoay người, quay đôi giày đen rời đi, vừa đi còn vừa ồn ào nói: “Cái gì phá bệnh viện rồi sao?! Còn là bệnh viện đứng nhất toàn thành phố nữa! Có nhân viên như vậy, tôi thấy cũng chẳng ra làm sao! Phải tới phòng nhân sự đưa ý kiến mới được…”
Tưởng Linh Linh tức đến suýt phun ra máu, lại đột nhiên giống như chó điên lao đến đám người còn lại đang đứng ở xung quanh mà gào thét: “Nhìn cái gì mà nhìn? Có cái gì hay mà nhìn? ! Đều cút hết cho tôi! Cút…”
Tất cả mọi người đều nói kháy vài câu rồi tản đi hết.

Tưởng Linh Linh co quắp người lại ở góc tường, ôm lấy ngực, vẻ mặt tái nhợt, chảy đầy mồ hôi lạnh .
Cô ta không biết tại sao sự việc lại trở thành như vậy? Không phải con đàn bà kia nên bị mọi người chỉ trỏ, sau đó bị người đàn ông đó bỏ rơi sao? Tại sao tất cả giống như đều ngược lại, người bị chỉ trích là bản thân cô ta, bị mắng chửi bị đánh đập cũng là cô ta?
Một nữ y tá khác vừa kiểm tra phòng xong đi thẳng đến phòng trực ban, nhìn thấy cảnh tượng này lập tức bị dọa sợ, tay chân luống cuống.

Cô ta nhanh chóng chạy đến đỡ lấy người đang nằm trên đất, lại không ngờ bị Tưởng Linh Linh xem như chỗ để trút giận.

Cô ấy bị Tưởng Linh Linh đẩy ngã trên đất đến nỗi dáng vẻ chật vật không chịu nổi.

Nữ y tá đó cũng phẫn nộ, phủi tay, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tưởng Linh Linh, ánh mắt lộ ra sự kinh thường: “Đồ không biết tốt xấu! Giả vờ cũng phải có mức độ, mẹ kiếp đừng có mà cho rằng cả thế giới này đều mắc nợ cô! Cô cho là, tôi không nhận ra sự châm chọc khiêu khích của cô với tôi sao? Còn thật sự nghĩ rằng bản thân giả bộ hay lắm! Tôi chỉ là lười không muốn tranh chấp với cô.

Cũng chỉ là bị người ta dụ mất mối tình đầu thôi, mà đến mức nhìn thấy con gái xinh đẹp thì lập tức xem người ta là hồ ly tinh sao? Đồ ngu…”
Nói xong, lạnh lùng xoay người.

Thật sự không biết loại người này sao lại có thể quen biết với một người bạn tốt như Tiểu Tĩnh! Nếu không phải nể mặt của Tiểu Tĩnh thì cô đã trị đứa ngu ngốc này từ lâu rồi!
Tưởng Linh Linh ngồi dưới đất, như bị sét đánh.

Cô ta cho rằng bản thân đã che giấu rất tốt, không ngờ, kết quả… cô ta mới chính là trò cười!
Ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, cô ta dường như không biết đau, nhìn theo hướng Dạ Cô Tinh rời khỏi.

Tất cả đều do con khốn đó! Tất cả đều do con đĩ này hại! Cô ta sẽ không bỏ qua đâu…
Cách đó không xa, một bóng dáng màu hồng xinh đẹp đã nhìn thấy tất cả những gì xảy ra ở sảnh lớn bệnh viện.

Cô mở to mắt nhìn, miệng mở lớn thành chữ O, trông dáng vẻ chính là đã hoàn toàn ngốc luôn rồi.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện