Trùng Sinh Làm Ảnh Hậu Mang Thai Của Giới Giải Trí

Chương 96


trước sau



Không ngờ rằng Thích Vận Thi lại đột nhiên bật cười ha hả, ánh mắt nhìn Dạ Cô Tinh như đang xem một trò cười: “Một nhân viên nho nhỏ như cô mà cũng dám bảo tôi cút?! Cô dựa vào cái gì? Ai cho cô cái quyền đấy?!”
Thích Vận Thi cảm thấy người trước mắt này thật sự điên rồi! Cô ta chính là nữ hai do Vương Thạch đích thân chọn, ai lại dám động vào cô ta?!
“Đạo diễn Vương, hôm nay mặc kệ như thế nào, anh đều phải đuổi việc người này, cho tôi một lời giải thích.

Nếu không, việc này không xong đâu!” Nói xong liền khoanh tay trước ngực hừ lạnh, bộ dạng muốn chờ Vương Thạch lập tức đến xử lý.
Sắc mặt Vương Thạch trầm xuống, vẻ không vui hiện lên trong mắt, lập tức đi về phía hai người.
Ngay khi Thích Vận Thi cho rằng Vương Thạch sẽ bắt người kia lập tức thu dọn hành lý và cút đi.

Vương Thạch mở miệng, nhưng lại là nói với cô ta: “Tiểu thư Thích, miếu này quá nhỏ, không cung phụng nổi vị đại thần như cô.

Vậy nên, mời cô rời đi trong vòng mười phút nữa.

Hợp đồng giữa chúng ta cũng hủy bỏ, nữ hai của "Over the city" vẫn nên để người nào thích hợp hơn diễn đi.”
Dạ Huy Nguyệt cũng vọt lên, có người dám bắt nạt chị cậu sao?! Lại là con gà mái kiêu căng này!
“Đúng đó! Mau mau thu dọn đồ đạc cút đi! Đỡ phải ngứa mắt!” Vừa nói vừa xua tay giống như đuổi muỗi, ánh mắt còn lộ ra sự ghét bỏ.
Tào Quân và Thiết Sơn thoáng chốc im lặng, bọn họ không giống Vương Thạch và Dạ Huy Nguyệt.

Dạ Cô Tinh có ơn giúp đỡ Vương Thạch, Dạ Huy Nguyệt lại muốn bảo vệ chị mình.

Mà đối với bọn họ, Dạ Cô Tinh cho dù có kỹ năng diễn xuất tốt đi nữa nhưng cũng chỉ là một diễn viên.

Còn chưa hỏi qua Vương Thạch đã mở miệng đuổi người.

Cô chắc chắn rằng Vương thạch cũng sẽ đồng ý sao?
Phải biết rằng, Thích Vận Thi là người do Vương Thạch đích thân chọn!
Cho dù Vương Thạch tạm thời xem trọng, vì nữ chính mà từ bỏ nữ hai.

Nhưng trong lòng nhất định không vừa ý.

Dạ Cô Tinh làm như vậy chính là ngầm uy hiếp.

Đắc tội với đạo diễn, những ngày tháng sau này của cô….
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người khẽ thở dài, đồng thời lắc đầu, trong mắt lộ ra thương tiếc, suy cho cùng vẫn là người trẻ tuổi mà….
Thích Vận thi không dám tin mà trừng lớn mắt, môi khẽ run.

Không biết là do tức giận hay kinh sợ, chỉ vào Vương Thạch: “Đạo diễn Vương, anh..

anh nói cái gì?!”
“Hủy hợp đồng, mời tiểu thư Thích rời đi cho.” Vương Thạch giận đến tái mặt, lặp lại một cách ngắn gọn.
Thật ra lúc trước chọn Thích Vận Thi, thứ nhất là do cô ta được đào tạo chính quy, hơn nữa biểu hiện ở buổi thử vai cũng coi như không tệ.

Thứ hai còn là xuất phát từ suy tính lợi ích.

Bởi vì khi trước lúc thỉnh thoảng ăn cơm cùng mấy vị lãnh đạo bên tổng cục điện ảnh, một trưởng phòng đã bóng gió tới Thích Vận Thi, mà cái vai Hoàng Hi này cũng không có nhiều đất diễn.

Vậy nên anh ta cứ thế mà thuận nước đẩy thuyền.
Sau khi “Over the city” quay xong còn phải nộp lên trên xét duyệt, chỉ có thông qua xét duyệt mới chính thức được công chiếu.

Cho nên anh ta không thể chọc vào người của tổng cục điện ảnh, lại càng không muốn chọc.

Chẳng ai ngu ngốc muốn tự tìm phiền phức cho mình cả!
Thật ra những băn khoăn của Vương Thạch không phải là vô lý.

Thường nói “Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó lường*”.

Mỗi ngành đều có chuyện mà người ngoài nghề không biết.

Đối với ngành sản xuất điện ảnh và truyền hình giải trí mà nói, tổng cục điện ảnh giống như một công nhân quét đường.

Chỉ cần ra lệnh một tiếng, mặc kệ bạn là tốt hay là xấu, không qua thì chỉ cần trực tiếp dùng xẻng xúc đi! Tùy tiện gán cho bạn danh tiếng “suy đồi đạo đức”, “ảnh hưởng đến thị hiếu xã hội” là có thể khiến một bộ phim thành đá chìm đáy bể, không dậy nổi một gợn sóng.
*Diêm Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó lường: những người to lớn thì dễ nói chuyện, nhưng một số người không quen biết lại thích cố tình làm khó mọi thứ.
Dân không đấu lại quan.

Cho nên đối với đám người ở tổng cục điện ảnh kia, dù chỉ là một nhân viên văn phòng nho nhỏ cũng phải thật cẩn thận, mời rượu làm lành!
Sau khi Thích Vận Thi vào tổ phim, còn chưa đến ba cảnh quay, Vương Thạch đã biết được đủ mọi thói xấu của cô ta từ miệng đồng nghiệp.

Không chỉ nhiều lần đến muộn, tính tình lại cợt nhả, đùa giỡn quá trớn, còn đắc tội với rất nhiều người, ngay cả anh ta cũng phải nổi nóng!
Nhưng vì trong lòng còn kiêng kị tổng cục điện ảnh bên kia, nên vẫn luôn nhẫn nhịn không nổi cáu.

Dù sao đất diễn của cô ta cũng không nhiều lắm, quay nhanh xong sớm thì nhanh được thoát thân!
Không ngờ hôm nay cô ta lại sống chết muốn gây sự với Dạ Cô Tinh.

Vương Thạch thầm kêu không tốt, nhưng đến lúc thì vẫn phải đưa ra lựa chọn.

Anh ta vẫn không chút do dự, không cần lý do mà đứng về phía Dạ Cô Tinh! Giống như một loại tin tưởng mù quáng không cần nguyên nhân.

Anh ta nguyện ý nghe theo mọi quyết định của người phụ nữ này một cách vô điều kiện!
Thích Vận Thi cười lạnh lùng, trong mắt không hề có nôn nóng.

Giống như đã có sẵn chỗ dựa, chắc chắn Vương Thạch không thể làm gì cô ta.

Cô ả chậm rãi nói, ngữ điệu còn mang theo nhắc nhở đầy thâm ý: "Đạo diễn Vương, anh nên hiểu rõ, suy nghĩ cho kỹ, dù sao tôi cũng không chỉ có một mình….”
Khóe miệng Dạ Cô Tinh dần gợi lên một độ cong sâu sắc, ánh mắt cũng trở lên nghiền ngẫm.

Nói như vậy, sau lưng người phụ nữ này còn có chỗ dựa? Chẳng trách mọi chuyện tới mức này mà còn có thể mang dáng vẻ không hề sợ hãi.
Như vậy, lý do tại sao lúc trước Vương Thạch chọn cô ta cũng được giải thích…..
"Ồ? Nói như vậy, tiểu thư Thích hẳn là có chỗ dựa vững chắc nhỉ?" Dạ Cô Tinh không mặn không nhạt nói, không nghe rõ cảm xúc.
Tất cả mọi người đều hiểu được đây chỉ là lời khách sáo.
Nhưng lại có người cố tình ngu ngốc, không thể trị.

Chỉ nghe Thích Vân Thi khinh thường cười: "Cha nuôi của tôi là người ban phê duyệt trong tổng cục điện ảnh.

Biết chọc giận ông ấy có hậu quả gì không?! Đến lúc đó, "Over the city" có qua được kiểm duyệt hay không cũng là một vấn đề đấy!"
"Xem ra vị cha nuôi này của tiểu thư Thích có chức vị rất cao!" Dạ Cô Tình như có như không ca ngợi, trong lời nói đầy ẩn ý.
Thích Vận Thì hừ lạnh: "Bây giờ biết sợ rồi sao? Đạo diễn Vương, bây giờ anh còn muốn hủy hợp đồng với tôi, bắt tôi thu dọn hành lý cút khỏi nữa hay không?!"
Lúc Dạ Huy Nguyệt phát hiện Dạ Cô Tinh muốn nói mấy lời khách sáo liền lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, chen vào giữa vào đám nhân viên đang vây xem.

Dựa vào sự che chắn của bọn họ quay hết cảnh tượng này vào máy, hai chị em cùng lúc phối hợp có thể nói là hoàn mỹ!

“Tôi thấy cô chính là nói hươu nói vượn! Ai biết cô thật sự có cha nuôi hay không, nói không chừng là bịa ra một người để hù dọa?” Dạ Huy Nguyệt trốn ở trong đám người cao giọng hô lên, mọi người cũng đều gật đầu phụ họa.
“Đúng vậy! Tôi thấy cô ta tám phần là bịa chuyện! Hơn nữa, nếu thật sự có quan hệ như vậy sao không công khai trước công chúng! Trừ phi người kia là kẻ ngốc!”
“Người như thế nên sớm bị đá đi rồi, ở lại "Over the city" sẽ kéo tụt chỉ số thông minh đó!”
“”Nói dối hết lần này đến lần khác! Thật sự cho rằng mình là công chúa sao? Nhìn người như vậy không chừng là được ai bao nuôi!”
Đều đã nói rõ ràng như vậy, Chỉ cần là người có đầu óc liền biết khiêm tốn lại chút, dù sao cái từ “cha nuôi” thực dễ dàng khiến người nghĩ tới “quy tắc ngầm”.

Nhưng mà có một số người, một khi trở nên ngu ngốc thì trời có sập cũng không cứu vãn được.

Điều quan trọng của Thích Vận Thi lại rơi vào chuyện mọi người không tin cô ả có một người cha nuôi quyền thế như vậy.

Cô ta vội vàng giải thích: “Nếu các người không tin thì đến bừa một cục cảnh sát mà hỏi thử, trưởng ban phê duyệt của tổng cục điện ảnh - Lưu Chí Vỹ! Không ai là không biết ông ấy!”
Dạ Cô Tinh cảm thấy trước mắt mình không phải là người nữa mà chắc phải là một con lừa* mất!
*Con lừa: Chỉ kẻ ngu ngốc, khờ dại.
Từ trước đến nay cô chưa từng gặp qua người nào ngu ngốc đến mức như thế này.

Cô nhìn lướt qua cặp ngực bự kia, không thể kiềm chế được mà cảm thán.

Bốn chữ “ngực to não tàn” dùng để miêu tả cô nàng trước mặt không sai một chút nào.
Thế nhưng cũng coi như là giúp cô được một việc lớn.

Dù sao chỉ mặt điểm tên là ai thì mới biết được họng súng hướng về phía nào, nòng pháo bắn về phía nào, đỡ cho cô phải điều động nhân lực của Ám Dạ đi điều tra.
“Không cần nói nữa! Mặc kệ chỗ dựa của cô có vững chắc bao nhiêu, phía sau có người hay quỷ chống lưng, thì hôm nay cô cũng bắt buộc phải đi!” Trong lòng Vương Thạch khá là tức giận.

Đồ

ngốc Thích Vận Thi, đúng là đồ ngốc nói chuyện không dùng não! Cái gì mà ‘cha nuôi’ ở tổng cục điện ảnh, đây không phải là làm khó người ta sao?
Anh ta thừa nhận người là do anh ta tuyển vào.

Lúc đầu là có ý định lấy lòng nịnh bợ, thấy Thích Vận Thi xuất thân chính quy, hiệu quả lúc lên hình thử cũng trên mức trung bình, cho nên tự mình quyết định nhận người.

Chỉ hy vọng lúc phim mới nộp lên tổng cục điện ảnh không bị người ta gây khó dễ gì.

Thế nhưng bây giờ nghe Thích Vận Thi nói như thế, anh ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà* cũng không thể rửa hết tội!
*Sông Hoàng Hà: Con sông to lớn của Trung Quốc.

Ngụ ý câu “nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không hết tội”: Dù có làm cái gì cũng không thể che đậy, bào chữa được cho tội lỗi đã gây ra.
Dạ Cô Tinh hiểu rõ thái độ làm người của anh ta nên Vương Thạch không lo.

Thế nhưng còn những nhân viên khác thì sao? Bọn họ chắc chắn sẽ nghĩ đạo diễn Vương lấy việc công làm việc tư, nhận lợi ích, kiếm lời tự nhét túi mình.
Cho nên chuyện đã tới nước này thì Vương Thạch phải tỏ thái độ rõ ràng.

Mà cái cô ả ngu ngốc Thích Vận Thi này cũng không thể không đi được!
“Được! Được lắm!” Chỉ thấy cô ta cười giận dữ, trong mắt toàn là phẫn nộ: “Hy vọng đạo diễn Vương sẽ không hối hận về quyết định hôm nay của mình!” Sau đó cô ta tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm Dạ Cô Tinh.

Tất cả đều là do người phụ nữ này hại cô mà ra!
“Thế bây giờ nên để ai diễn vai Hoàng Hi đây?” Tào Quân từ nãy giờ vẫn chưa phát biểu ý kiến cuối cùng cũng lên tiếng.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, đúng rồi, Thích Vận Thi mà đi thì ai diễn đây?
Thật ra từ đáy lòng Tào Quân không ủng hộ cách xử lý không cân nhắc trước sau của Vương Thạch như thế.
Thứ nhất, tuy rằng danh tiếng của Thích Vận Thi không cao nhưng mà vẫn có người yêu thích.

Dù sao phim cũng đã quay hơn một nửa rồi, cuộn phim cũng dùng hết không ít rồi.

Bây giờ mà đổi người thì có nghĩa là các hạng mục đầu tư từ nhân lực đến tiền tài đều coi như mất trắng rồi, chỉ một phút tức giận mà mất nhiều hơn được.
Thứ hai, trong quá trình quay mà đổi người là đại kỵ! Chuyện xảy ra quá đột nhiên, nhất thời tìm đâu ra người thay thế, tiến độ của cả đoàn lại bị kéo lùi lại.

Nghiêm trọng nhất là ảnh hưởng đến thời gian công chiếu!
Không ngờ tới lúc này Dạ Cô Tinh lại nói: “Tôi thấy cô ấy rất thích hợp.” Một viên đá ném xuống làm xao động cả mặt nước.
Mọi người nhìn theo hướng tay của cô đang chỉ, chỉ thấy một cô gái thanh tú mặc đồ của nhân viên.

Lúc này đang kinh ngạc mở to mắt, không nói nên lời, chỉ tay vào mặt mình.

Cô ấy nuốt một ngụm nước miếng, lúng ta lúng túng nói: “Tôi...!tôi?” Thế nhưng trong đáy mắt lại âm thầm hiện lên một sự vui sướng tột độ không lọt qua được mắt của Dạ Cô Tinh.
Nữ sinh này là nhân viên công tác tốt bụng lúc trước đưa khăn tắm nhưng lại bị Thích Vận Thi mắng chửi một trận đến phát khóc.
Thích Vận Thi đang xoay người muốn đi thì dừng lại, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất từ trước đến nay, chỉ tay vào nữ sinh kia cười lạnh: “Cô ta?” Giọng nói sắc nhọn khiến mọi người đều nhức tai, tất cả mọi người đều vô thức nhíu mày: “Đạo diễn Vương, bây giờ tôi đang cực kỳ nghi ngờ năng lực của anh! Không ngờ là ai cũng có thể chỉ đông chỉ tây ở chỗ của anh nhỉ!”
Lời này cực kỳ mang tính khiêu khích! Trong mắt Thích Vận Thi, Dạ Cô Tinh chỉ là một nhân viên.

Trong mắt mọi người khác, Dạ Cô Tinh là một diễn viên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhân viên cũng được, mà diễn viên cũng được, nhưng cũng không thể thay thế vị trí của Vương Thạch đưa ra quyết định, ví dụ như, đuổi người, hay tuyển người.
Không hề có sự nghi kỵ như dự đoán, cũng không có sự ngại ngùng vì bị người ta lấn lướt, Vương Thạch rất tự nhiên mà tiếp lời: “Đây là chuyện của bản thân tôi, còn chưa đến lượt tiểu thư Thích cô chen mồm vào đâu!”
Ý muốn nói là, Thích Vận Thi đang rảnh rỗi đi lo chuyện bao đồng!
Dạ Cô Tinh làm như thế cũng có sự lo lắng và lý do của mình.

Chưa nói những cái khác, riêng tiền đầu tư cho "Over the city" đều là tiền cô ấy tự móc túi ra đấy! Tuy rằng một triệu không tính là nhiều, nhưng tốt xấu gì cô cũng xứng đáng là với chức danh người đầu tư! Vì để tránh khỏi phiền phức mà cô đã mượn danh của Vu Sâm.

Bên ngoài chỉ biết là người đầu tư của "Over the city" có một người là “Anh Vu”, ngoài việc đó ra thì không biết gì nữa.
Thích Vận Thi thấy nói thế nào cũng không làm gì được Vương Thạch thì tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Lúc này Dạ Cô Tinh lại lên tiếng, nói với nữ sinh thanh tú trong đám người kia, giọng điệu hòa hoãn: “Cô có đồng ý không?”
Nữ sinh kia vô cùng kích động nói: “Tôi...!tôi đồng…”
Thế nhưng lời chưa kịp nói hết đã bị Thích Vận Thi hét lên một tiếng chen ngang: “Hứa Đình, cô dám? Tôi ra lệnh cho cô, đi với tôi ra khỏi cái tổ phim vớ vẩn này ngay bây giờ!”
Dạ Cô Tinh không nói gì nữa.

Việc cô chọn cô gái tên Hứa Đình này không phải là ý định nhất thời, cũng không định làm Thích Vận Thi khó chịu.

Cô chỉ muốn dùng hết sức tạo ra cơ hội cho những người biết cố gắng, trong phạm vi cô có thể làm được.
Phân cảnh quay trong mưa lần trước, khi ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn lên Tiêu Mộ Lương và Thích Vận Thi thì trong đoàn người lại có một ngoại lệ, đó là Hứa Đình.

Cô ấy nhìn về phía hai người đang diễn phía trước nhưng không phải từ góc độ của một người ngoài cuộc đứng xem, mà hoàn toàn nhập tâm vào góc độ của vai diễn Hoàng Hi.
Sự bối rối, tức giận, phẫn nộ và đau lòng khi tiến về phía trước trong mưa.

Van xin, đau khổ và bất lực khi cố gắng níu giữ người đàn ông ở lại.

Sự điên cuồng, hận thù và quyết đoán khi cuối cùng lại bị người ta gạt sang một bên một cách tàn nhẫn.

Tất cả đều được người ngoài cuộc này thể hiện một cách sinh động.
Nếu đem ra so sánh với dáng vẻ kệch cỡm, bi thương giả tạo của Thích Vận Thi, diễn xuất của Hứa Đình đương nhiên sinh động hơn rất nhiều.
Mỗi lần Thích Vận Thi đọc lời thoại, môi của Hứa Đình cũng đồng thời mấp máy, chứng tỏ cô ấy đã quen thuộc với lời thoại từ lâu rồi.
Cơ hội chỉ có một lần, Dạ Cô Tinh đã cho rồi, nhưng có thể nắm bắt được hay không thì vẫn còn phải xem bản thân cô ấy.
Giọng điệu ra lệnh của Thích Vận Thi cao cao tại thượng khiến cho Hứa Đình thật sự tức giận.

Học chung một lớp, ở chung một ký túc xá, thế nhưng Thích Vận Thi lúc nào cũng đè đầu cưỡi cổ cô.

Trước đây cô ấy chỉ dám tức giận nhưng không dám nói.

Bởi vì chỗ dựa của Thích Vận Thi rất vững chắc, thường xuyên được nhận một vài vai nhỏ.

Cô không có dũng khí đi đối đầu với cô ta, cho nên vẫn cứ luôn nhẫn nhịn.
Thế nhưng cô càng nhịn thì Thích Vận Thi lại cho rằng cô đang nịnh bợ cô ta, lại càng được nước lấn tới, cứ thế xem cô như người làm mà sai tới sai lui.

Không những không làm gì cũng bực tức với cô, nhăn nhó.

Lại còn thường xuyên vênh mặt hất hàm sai khiến, bắt cô làm cái này cái kia.
Nhưng Hứa Đình đến tận bây giờ vẫn chưa trở mặt với cô ta, bởi vì Thích Vận Thi vẫn thường lấy danh là ‘thưởng’ cho cô một vài lợi ích nho nhỏ.

Ví dụ như lần này cô có thể tham gia vào tổ phim "Over the city".

Tuy rằng không được diễn, chỉ làm một nhân viên nho nhỏ mà thôi, nhưng vẫn là một cơ hội học tập khó mà có được rồi.
Không thể phủ định, Hứa Đình là một người rất tham vọng, cô biết nhẫn nhịn, chờ đợi thời cơ thích hợp.

Giống như con chim sẻ ẩn nấp trong bóng tối, chỉ chờ bọ ngựa buông lỏng đề phòng liền lập tức ra tay hạ gục.
Bây giờ xem ra cơ hội mà cô ấy chờ đợi cuối cùng đã đến.....



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện