Trở lại Khôi Minh cung, Trúc Thanh Hi mới có thể từ từ thả lỏng. Thật là một ngày mệt mỏi, những lúc như thế này chỉ mong có tiểu Mai bên cạnh, mồm miệng lanh lợi giúp nàng giải khuây. Trúc Thanh Hi nhìn chiếc bàn trống không, không phải lúc này cung nữ nên dọn cơm rồi chứ. Nàng bực bội, đây có thể xem là tật xấu của Trúc Thanh Hi, khi nào đói bụng nàng rất dễ nổi nóng, nhưng nàng chỉ cần tìm thấy thứ gì đó lấp đầy chiếc bụng đói của mình, tâm tình lập tức bình ổn. Trúc Thanh Hi chán nản, thôi thì đi tắm trước vậy, tắm trước khi ăn vẫn tốt hơn.
Trúc Thanh Hi bước ra khỏi phòng tắm, mái tóc dài cột hờ hững chưa được lau khô, hương thơm thanh mát vài cọng trước mặt không an phận tung bay trước gió. Trúc Thanh Hi nãy giờ luôn có cảm giác bị theo dõi, nàng nghĩ ngợi đi tìm Trúc Dạ Ưng.
"Hi Nhân, đệ lại đây." Tiếng của Tạ Lục Khôn.
Trúc Thanh Hi hướng mắt về phía hồ sen, Tạ lục Khôn và Trúc Dạ Ưng đều ở đó. Trúc Thanh Hi tiến lại gần. Trên bàn bày biện rất nhiều đồ ăn, Trúc Thanh Hi không nhịn được, khóe miệng cong lên nụ cười hài lòng.
"Nhịgia, quy củ trong cung nghiêm ngặt, thân phận không ngang hàng, không được phépdùng bữa cùng nhau." Trúc Thanh Hi thận trọng mặc dù xung quanh các cung nữ đã rời khỏi chỉ còn ba người các nàng.
Các cung nữ, thái giám trong Khôi Minh cung trước giờ đều có phần e dè với Tạ Lục Khôn. Nhị gia luôn lạnh lùng, lời nói điệu bộ chưa từng thừa thãi. Phong thái uy nghiêm toát ra từ Tạ Lục Khôn vừa khiến người khác ái mộ nhưng cũng khiến đối phương bất giác đề phòng. Tạ Lục Khôn không thích để cung nữ hầu hạ cạnh mình, trừ những công việc cần thiết như dọn dẹp, quét sân, chuẩn bị thức ăn,... có cố định thời gian rõ ràng ra thì Khôi Minh cung của hắn tuyệt nhiên không cung nữ nào dám tự tiện xuất hiện.
Tạ Lục Khôn nhìn vẻ mặt Trúc Thanh Hi hắn đoán ra nàng rất ưng ý với các món ăn được dọn lên, hắn liền kéo ghế.
"Đệ ngồi xuống đi. Ở trong cung của ta đệ không cần nghĩ đến những phép tắc rườm rà. Hai người vừa là hảo huynh đệ, vừa là ân nhân cứu mạng của ta, Tạ Lục Khôn sao có thể bạc đãi hai người. Sau này ba chúng ta hãy dùng bữa cùng nhau, cứ thoải mái như nhà của mình được chứ."
Trúc Thanh Hi ngồi xuống cạnh Tạ Lục Khôn. Hắn rót rượu cho cả ba người.
"Nào, hảo huynh đệ, cạn chén."
"Cạn chén."
Trúc Thanh Hi quay người sang bên nốc cạn chén rượu, tiện thể quan sát xung quanh. Nàng đảo mắt vẫn không thấy kẻ khả nghi.
Khi cả ba đang say sưa trò chuyện, trong bóng tối có người dùng phi hoàng thạch phóng tới, Trúc Thanh Hi lập tức dùng tay chặn lại. Trúc Dạ Ưng phản xạ đứng dậy chắn trước mặt Tạ Lục Khôn, Trúc Thanh Hi rút sẵn chủy thủ trong tay. Kẻ địch ở trong tối sẽ rất khó phán đoán đám người Trúc Thanh Hi chỉ có thể chờ động tĩnh rồi tìm cách đối phó. Thế nhưng lúc sau chỉ có tiếng cây lá xì xào, kẻ đó đã bỏ đi. Tạ Lục Khôn lên tiếng.
"Không cần đuổi theo. Chúng ta vào trong nói chuyện."
"Đây không phải lần đầu người gặp thích khách, thậm chí ở trong cung cũng nguy hiểm như vậy?" Trúc Dạ Ưng hỏi.
"Không phải, ta vẫn luôn bị người khác âm thầm tính kế. Nhưng đánh rắn động cỏ như vừa rồi rất hiếm khi xảy ra." Tạ Lục Khôn giải thích.
Trúc Thanh Hi ngồi xuống, tay chống cằm suy nghĩ. Nếu muốn ám sát thì có rất nhiều cách, phi hoàng thạch bị ném từ xa như vậy không thể gây trọng thương chứ đừng nói là đoạt mạng. Chẳng lẽ... Trúc Thanh Hi từ từ mở miệng.
"Kẻ vừa rồi hình như nhắm vào ta. Nói đúng hơn là nhắm vào mặt nạ của ta."
Tạ Lục Khôn và Trúc Dạ Ưng im lặng chờ Trúc Thanh Hi nói hết.
"Theo hướng bay của phi hoàng thạch, kẻ đó muốn mặt nạ của đệ rớt xuống. Trong cung này, người hiếu kỳ với diện mạo của một tên thị vệ như đệ, nhất thời đệ chỉ nghĩ ra một người."
"Di Thân vương."
"Hoàng huynh."
Cả ba cùng lên tiếng. Nét mặt ai nấy đều trở nên nghiêm trọng. Trúc Thanh Hi nhìn Tạ Lục Khôn chất vấn.
"Mối quan hệ giữa người và Di thân vương không tốt?"
"Đúng vậy." Tạ Lục Khôn đáp.
"Việc người bị thích khách truy sát lần trước cũng liên quan đến Di thân vương?"
"Hi Nhân, đừng nói bậy." Trúc Dạ Ưng nhỏ tiếng nhắc nhở.
Tạ Lục Khôn im lặng, hắn nhìn vào đôi mắt của Trúc Thanh Hi. Đôi mắt này có một chút lo lắng một chút tức giận. Nàng là đang quan tâm hắn sao.
"Chuyện đó người của ta chưa truy ra, những tên thích khách đều tự sát ngay khi bị