Tạ Lục Khôn cúi sát người theo dõi đám người ở bên ngoài, bọn chúng vẫn đang chăm chỉ luyện võ. Trúc Thanh Hi xem xét chén nước trắng bị vẩn đục tên Mão đưa đến, là độc của cây Trúc Đào, tên súc sinh này còn định gϊếŧ Tạ Lục Khôn. Nàng lục tung quanh căn phòng vẫn không tìm ra điều bất thường ngoài chén thuốc độc.
Trúc Thanh Hi thất vọng. "Ở đây không có gì cả."
"Căn nhà kia không bình thường."
Tạ Lục Khôn chỉ sang căn nhà gỗ cách đó không xa. Nó rộng hơn hết những căn nhà ở đây, kiên cố và chắc chắn hơn rất nhiều, cửa đóng then cài cẩn thận, bên ngoài còn hai tên canh cửa.
"Đại nhân người đến rồi." Tiếng của tên Mão.
Tạ Lục Khôn và Trúc Thanh Hi chăm chú quan sát người mà tên Mão kia gọi là đại nhân. Hắn mang nón có mành che đen huyền, không rõ gương mặt bên trong. Hắn không lên tiếng, quay đầu đi thẳng vào căn nhà gỗ, tên Mão liền theo sau, xung quanh có thêm nhiều tên khác đến canh gác.
"Là Duệ Phong, thị vệ của Tạ Mỗ." Trúc Thanh Hi khẳng định.
"Sao nàng biết?"
"Thanh kiếm trong tay hắn. Trên vỏ kiếm có đính hạt ngọc bảo, chuôi kiếm được bọc chỉ ngũ sắc. Ta tiếp xúc với Duệ Phong nhiều như vậy, chắc chắn không lầm được."
"Ở nơi này địch đông hơn ta rất nhiều, chúng ta rời đi trước."
Trúc Thanh Hi gật đầu. Tạ Lục Khôn đeo giỏ mây lên người, kĩ lưỡng kiểm tra lần nữa xác định không để lộ tung tích rồi nắm tay Trúc Thanh Hi chuồn đi.
Về lại Khôi Minh cung, Tạ Lục Khôn bàn chuyện với Trúc Dạ Ưng, Trúc Thanh Hi lui về phòng mình sắp xếp thảo dược.
"Thần sẽ đi điều tra doanh trại ở trong rừng." Trúc Dạ Ưng lên tiếng.
"Chúng ta phải làm mọi chuyện trong im lặng." Tạ Lục Khôn đăm chiêu.
Trúc Thanh Hi lúc này đã thay bộ y phục khác, tóc búi ngay ngắn, dáng vẻ nữ nhi yếu đuối lúc trong rừng một chút cũng không còn. Nàng ngồi xuống cạnh Trúc Dạ Ưng, giọng nói pha chút tức giận.
"Duệ Phong không tự nhiên mà xuất hiện ở nơi đó. Chắc chắn Tạ Mỗ có dính líu với đám người này."
Tạ Lục Khôn lồng hai tay vào nhau, nghiêm túc nhận định.
"Điều tra lai lịch đám người trong rừng không phải chuyện dễ dàng. Hôm nay ta và Hi Nhân bỗng dưng biến mất, chắc chắn đám người đó sẽ nâng cao cảnh giác."
"Ban đêm là lúc dễ hành động, chi bằng đêm nay để ta và sư huynh đến đó thám thính."
Trúc Thanh Hi quay sang nhìn Trúc Dạ Ưng. Hắn gật đầu đồng tình với nàng.
"Được."
Tạ Lục Khôn gõ xuống mặt bàn hai tiếng, bất mãn phản đối.
"Ta chưa