Từ nhà Từ thái y đi ra, Trúc Thanh Hi bí mật trở về Trúc phủ. Lúc này tiểu Mai đang tập trung thêu thùa trong gian phòng. Trúc Thanh Hi phi vào, nhanh chóng cài then cửa, tiểu Mai chưa nhìn nhận đối phương là ai, chỉ kịp phản xạ ném khung thêu tay về phía nàng. Trúc Thanh Hi dễ dàng đá văng khung thêu, nàng tháo mũ xuống.
"Là ta."
"Cô nương." Tiểu Mai vui mừng.
"Suỵt."
Trúc Thanh Hi ra hiệu cho tiểu Mai im lặng. Nàng cúi người lượm khung thêu tay dưới đất lên. Võ công của tiểu Mai tiến bộ không ít, đổi lại là người thường thì đã sớm bị khung thêu này đả thương.
Trúc Thanh Hi đặt khung thêu lên bàn, kéo tiểu Mai vào sâu trong phòng,
"Muội và tiểu nương thời gian qua sống tốt chứ?"
"Muội và phu nhân vẫn ổn ạ. Thật ra thời gian đầu cô nương rời khỏi phủ, người của đại nương tử hay đến tiểu viện chúng ta chèn ép, nhưng muội đã đuổi đám người đó đi rồi." Tiểu Mai thành thật thuật lại.
Trúc Thanh Hi cười nhẹ. "Vậy thì tốt, ta không cần lo lắng nữa."
"Tiểu Mai, việc ta trở về phủ tuyệt đối không để cho người thứ hai biết."
"Nhưng phu nhân rất lo lắng cho người."
"Tiểu Mai."
Giọng nói lạnh như băng của Trúc Thanh Hi lập tức khiến tiểu Mai im bặt, Trúc Thanh Hi tiếp tục.
"Ta có chuyện muốn hỏi muội. Trước đây Lâm Ý mời ma ma về phủ dạy lễ nghi, có cả các cô nương của gia tộc khác đến học, muội nhớ chứ?"
"Muội nhớ. Thời gian đầu cô nương cũng có tham gia nhưng sau tai nạn ngã hồ liền thôi không học nữa. Lớp lễ nghi vẫn tiếp tục tuy nhiên kéo dài chưa đến một năm Mộng gia xảy ra chuyện, Mộng cô nương vì án tru di cửu tộc mà chết, đại nương tử coi đó là điềm gở nên hủy bỏ lớp lễ nghi luôn ạ."
"Vậy trong quá trình ta theo học, muội bên cạnh ta hẳn phải gặp qua nha hoàn của Mộng cô nương?"
"Ý cô nương là Nguyệt Nhất tỷ tỷ?"
"Muội biết Nguyệt Nhất sao?"
"Nguyệt Nhất tỷ tỷ rất xinh đẹp, tỷ ấy hiền lành, không như những nha hoàn suốt ngày ăn hiếp khinh thường muội. Chỉ có điều..." Tiểu Mai hạ thấp giọng.
"Chỉ có điều gì?" Trúc Thanh Hi gặng hỏi.
"Những người sống gần Mộng phủ hay truyền tai nhau rằng Nguyệt Nhất tỷ không đơn giản chỉ là một hạ nhân, thái úy Mộng An Tích chính là phụ thân của tỷ ấy."
Trúc Thanh Hi cảm thấy quá khó tin.
"Muội nói gì? Nếu vậy nàng ta phải là cô nương danh giá mới đúng."
"Họ bảo mẫu thân của tỷ ấy là người câm điếc, không xứng làm thiếp Mộng gia, nên tỷ ấy không thể trở thành cô nương quyền quý mà phải sống trong thân phận hạ nhân giống mẫu thân của mình."
"Còn có chuyện như vậy." Trúc Thanh Hi ngỡ ngàng.
"Cô nương sao lại hỏi chuyện Nguyệt Nhất tỷ tỷ?" Tiểu mai thắc mắc.
Trúc Thanh Hi không nói rõ, nàng lấy ra ba lượng vàng.
"Hôm nay ta đi vội, trong người không đem theo nhiều ngân lượng, muội cầm lấy, thay ta lo cho Nguyệt Cơ mỹ nhân, thời gian tới ta chưa thể về phủ sớm được. Muội và tiểu nương giữ gìn sức khỏe. Ta đi đây."
Trúc Thanh Hi từ biệt tiểu Mai rồi nhanh chóng rời khỏi Trúc phủ. Trở về Khôi Minh cung, Trúc Thanh Hi không thấy bóng dáng Trúc Dạ Ưng, đoán là hắn còn đang đi điều tra đám gian thần. Nàng đi vào chính viện tìm Tạ Lục Khôn.
"Đã về rồi sao?" Tạ Lục Khôn hạ thấp quyển sách.
Trúc Thanh Hi ngồi xuống bàn trà, uống ngụm trà nóng. Tạ Lục Khôn đặt một chiếc lò sưởi nhỏ vào tay nàng.
"Nàng vất vả rồi."
Hai người đợi đến hoàng hôn, Trúc Dạ Ưng cũng quay lại.
"Sau khi tra