Dạo này Tạ Lục Khôn phải thường xuyên ra vào Thận hình ti tra khảo đám gian thần. Ngày đầu Trúc Thanh Hi còn hứng hởi đi theo, nàng muốn trông xem, nhà giam thời đại này như thế nào. Đại lao tối tăm ẩm thấp lạnh lẽo, phạm nhân vô sĩ không thiếu, những màn tra tấn tàn độc dễ dàng bắt gặp. Trúc Thanh Hi cảm thấy không thoải mái, Tạ Lục Khôn cũng không ép nàng. Thế nên những ngày qua Trúc Thanh Hi rảnh rỗi nghỉ ngơi tại Khôi Minh cung.
Sắp sang năm mới, tiết trời ngày một trở lạnh, Trúc Thanh Hi làm biếng ở trong chăn ấm cả ngày trời. Khi nàng đọc hết cuốn sách, cũng đã qua *giờ Dậu. Tạ Lục Khôn và Trúc Dạ Ưng vẫn chưa về.
"Cộc. Cộc." Có tiếng gõ cửa.
"Là ai?" Trúc Thanh Hi nghiêng đầu nhìn ra.
Tạ Lục Khôn mệt mỏi đi vào. "Là ta."
"Sư huynh đâu, hai người không về cùng nhau à?"
"Dạ Ưng theo Trúc đại nhân về Trúc phủ giúp ta soạn nốt công văn."
Trúc Thanh Hi để sách xuống định đứng lên Tạ Lục Khôn đã ngồi xuống giường.
"Lạnh."
Trúc Thanh Hi kéo chăn ra trùm lên người hắn, lo lắng hỏi.
"Sao vậy? Cảm lạnh rồi?"
"Hình như vậy."
Cả người Tạ Lục Khôn đổ vào nàng, Trúc Thanh Hi vội đỡ lấy, nàng đưa tay sờ trán.
"Có chút nóng. Sốt rồi."
"Ta thấy mệt." Tạ Lục Khôn nhắm mắt, dụi dụi vào cổ nàng làm nũng.
Để giải quyết tận gốc chuyện Tạ Mỗ không phải ngày một ngày hai là xong, những ngày qua Tạ Lục Khôn làm việc điên cuồng, ăn uống cũng qua loa, thời tiết khắc nghiệt là một trong những yếu tố ảnh hưởng đến sức khỏe của hắn.
Trúc Thanh Hi nhảy xuống giường, nàng đỡ Tạ Lục Khôn nằm xuống. Hắn giật mình khựng lại.
"Nàng làm gì vậy?"
"Người nằm nghỉ đi, ta xuống nhà bếp bảo cung nữ chuẩn bị thức ăn, tiện thể đun cho người ít thuốc."
"Trúc Thanh Hi, nàng có biết nàng đang làm gì không?"
"Ta làm gì chứ?" Ánh mắt vô tội biểu đạt mạnh mẽ.
"Để nam nhân nằm trên giường của nàng còn ngây thơ nhìn ta như vậy."
"Ta không chê người hôi đâu."
Tạ Lục Khôn lắc đầu bó tay.
"Nàng thật là. Nữ nhân để cho nam nhân nằm trên giường của mình đồng nghĩa với việc đồng ý gả cho họ. Nàng cũng có ý như vậy?"
"Người nghĩ nhiều rồi. Ta quan trọng việc đó sao? Chẳng qua là chiếc giường thôi mà. Nằm hay không tùy người."
Trúc Thanh Hi đẩy mạnh Tạ Lục Khôn xuống giường rồi đi tới nhà bếp.
Khi quay trở lại đã là nửa canh giờ sau.
Trúc Thanh Hi bưng cháo cùng một chén thuốc đi vào. Nàng khép cửa, thắp thêm nến, căn phòng trở nên ấm hơn. Trúc Thanh Hi nhìn về phía giường, có người đang an tĩnh ngủ.
Trúc Thanh Hi ngắm gương mặt ngủ say của Tạ Lục Khôn không nhịn được khóe miệng dương lên. Người này ban nãy còn không chịu nằm trên giường nàng, giờ đã ngủ ngon như vậy. Trúc Thanh Hi khẽ lay hắn.
"Nhị gia, thức ăn tới rồi."
Tạ Lục Khôn mơ màng, miễn cưỡng ngồi dậy.
Tóc của Tạ Lục Khôn hơi rối, thấy vậy Trúc Thanh Hi giúp hắn cột lại. Tạ Lục Khôn ôm ấy eo Trúc Thanh Hi, áp mặt lên bụng nàng, ngồi im để nàng làm càng trên đầu mình. Ngoài ngạch nương của hắn ra, nàng là người thứ hai được phép động vào nơi nhạy cảm nhất của hắn, bộ phận không thể phòng bị trước những tấn công bất ngờ.
Trúc Thanh Hi đã cột tóc