"Cô nương, cô nương, người về rồi." Tiểu Mai mừng rỡ chạy ra đón Trúc Thanh Hi.
"Tiểu Mai, người mau đi chuẩn bị một thau nước cùng vải sạch vào đây cho ta. Hi nhi bị thương rồi." Khang Nguyệt Cơ ra lệnh.
Khang Nguyệt Cơ kéo Trúc Thanh Hi lui vào sâu trong phòng, nhẹ nhàng cởi lớp áo ngoài ra. Trúc Thanh Hi có làn da trắng hồng kì diễm, nếu nàng chịu mặc trang phục nữ nhi, tóc thả dài thướt tha ắt sẽ là một cô nương vạn người mê.
"Hi nhi, ta biết con mạng lớn, hết lần này đến lần khác thoát chết. Nhưng người làm mẫu thân như ta không thể nhìn con mình thường xuyên bị thương được. Con xem, suốt ngày luyện võ các vết bầm tím ghê người còn chưa tan, giờ lại thêm vết thương này nữa."
"Ai da, Nguyệt Cơ mỹ nhân, người đừng la rầy con nữa, con đói bụng, con muốn ăn mỳ bò người nấu." Trúc Thanh Hi làm nũng với bà.
Khang Nguyệt Cơ xuất thân tầm thường, tính tình hiền lành không tính kế với ai, sức khỏe không tốt có mỗi cô là hài tử nên luôn nuông chiều hết mực. Trúc Thanh Hi một mực yêu quý người mẫu thân như bà.
"Phu nhân, cô nương, nước đây ạ." Tiểu Mai bê thau nước đi vào.
Khang Nguyệt Cơ đỡ lấy.
"Để rửa vết thương trước đã rồi ta nấu cho con sau."
"Mẫu thân con tự làm được, đây đâu phải lần đầu con bị thương, người đi nấu cho con đi mà."
"Thôi được rồi. Tiểu Mai, ngươi mau giúp cô nương."
"Dạ phu nhân."
Chờ Khang Nguyệt Cơ đi khỏi Trúc Thanh Hi khoác áo lại.
"Bưng thau nước này theo ta. Cả ngày lăn lộn bên ngoài, người bẩn hết rồi."
"Nhưng muội chưa chuẩn bị nước ấm."
Trúc Thanh Hi búng tay vào trán tiểu Mai.
"Nha đầu, đừng học theo tiểu nương ta. Muội nhìn trời nóng như vậy mà bảo ta tắm nước ấm. Nhanh đi trước khi tiểu nương ta quay lại."
Mái tóc Trúc Thanh Hi rũ dài dưới làn nước. Mùi thảo dược thanh khiết lan tỏa khắp cơ thể. Trúc Thanh Hi gác tay lên thành bồn, tiểu Mai thận trọng lau vết thương cho nàng. Trúc Thanh Hi nhắm