Trúc Ang Cư gọi cả Trúc Dạ Ưng lẫn Trúc Thanh Hi đến. Vẻ mặt Trúc Ang Cư lộ ra sự đăm chiêu.
"Sắp tới có đợt tuyển chọn thị vệ cho các a ca, Trúc Dạ Ưng, lần này con hãy tham gia đi. Đừng nghĩ mình có thâm tình với Nhị gia mà lơ là luyện tập. Đối thủ của con đều là cao thủ."
"Hài nhi hiểu rồi thưa phụ thân." Trúc Dạ Ưng lòng tràn đầy khí thế.
"Mỗi ngày đều phải luyện đến khi không nhấc nổi kiếm thì thôi. Đừng luyện một mình, hãy luyện chung với muội muội con, lần này Trúc Thanh Hi cũng sẽ tham gia." Trúc Ang Cư nghiêm nghị.
Trúc Thanh Hi không lấy làm ngạc nhiên, nàng đã đoán ra chuyện này từ trước. Dùng cách này vừa che đậy được thân phận của nàng vừa quang minh chính đại vào cung. Chỉ là Trúc Dạ Ưng vẫn chưa hiểu chuyện gì.
"Phụ thân, Trúc Thanh Hi là nữ nhi, làm sao có thể làm thị vệ?"
"Chuyện này Hoàng Thượng đã đồng ý, được Hoàng Thượng xem trọng là phúc phần của Hi nhi. Hoàng Thượng ban cho con cái tên Hi Nhân. Tạm thời quên việc mình là cô nương Trúc Thanh Hi đi, từ bây giờ con là Hi Nhân *biểu đệ của Trúc Dạ Ưng, cháu họ của Trúc gia."
Trúc Ang Cư dừng một chút, xác định không ai nghe lén ông mới tiếp tục.
"Chuyện này tuyệt đối không để cho người khác biết, thậm chí là mẫu thân các con. Trúc Dạ Ưng, Trúc Thanh Hi đã rõ chưa?"
"Dạ phụ thân." Cả hai đồng thanh.
"Trúc Dạ Ưng, con lui trước, ta còn chuyện dặn riêng Hi nhi."
Trúc Ang Cư rót đầy chén trà đẩy đến trước mặt Trúc Thanh Hi.
"Hoàng Thượng đã căn dặn kĩ càng, việc này càng ít người biết càng có lợi cho con. Tiểu nương con là người hiền lành, hành xử chưa bao giờ quá phận, ta biết điều đó nhưng chính sự là phải cẩn trọng, con hãy bịa ra một lý do chính đáng giải thích với tiểu nương, đừng để bà ấy lo lắng."
"Thanh Hi hiểu rồi thưa phụ thân."
Trúc Thanh Hi vừa đi vừa nghĩ, nàng đau đầu không biết nên viện cớ gì. Nàng cũng không yên tâm khi để Khang Nguyệt Cơ ở một mình. Lâm Ý mà tìm đến thì ai bảo vệ bà.
"Trúc Thanh Hi."
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến. Trước mặt nàng là mẹ con Lâm Ý.
"Đại nương tử." Trúc Thanh Hi miễn cưỡng chào.
Trúc Dạ Ái bước đến dùng điệu bộ khinh khỉnh nhìn nàng.
"Thanh Hi muội muội dường như mới từ chỗ phụ thân ra. Không biết muội lại làm gì khiến phụ thân buồn phiền sao?"
Trúc Thanh Hi không buồn đáp lời. Nàng dùng ánh mắt sắc lạnh đáp trả. Thấy Trúc Thanh Hi tỏa ra sát khí, Trúc Dạ Ái có đôi phần run sợ. Nhưng sĩ diện không cho phép ả dừng lại.
"Ta hỏi mà muội không trả lời là ý gì? Trúc Thanh Hi muội vô phép lắm rồi."
Câu cuối Trúc Dạ Ái cố tình lớn tiếng, ả muốn tạo động tĩnh để hạ nhân chú ý đến. Như thế Trúc Thanh Hi có nổi giận cũng không thể động thủ với ả. Có điểu, ả quên rằng trong Trúc phủ này tất cả đều e dè với Trúc Thanh Hi, chẳng còn ai dám đắc tội với nàng.
Trúc Thanh Hi không nói không rằng quay người tung cước đá vào thân cây, khiến lá rụng đầy xuống người Trúc Dạ Ái. Lâm Ý thấy vậy không đeo nổi lớp mặt nạ đoan trang mà gắt lên.
"Trúc Thanh Hi ngươi làm vậy có ý gì?"
Lâm Ý chạy lại giúp Trúc Dạ Ai gỡ lá xuống.
Trúc Thanh Hi thu hồi dáng vẻ, khoan thai tiến lại cạnh mẹ con Trúc Dạ Ái nỏi vừa đủ cho ba người nghe.
"Lúc đẩy ta xuống nước ngươi có nghĩ sẽ có ngày gặp quả báo? Đừng sống ung dung như vậy sớm hay muộn ta cũng sẽ bắt Trúc Dạ Ái ngươi trả giá."
Không cần quay người Trúc Thanh Hi cũng nhìn ra được bộ dạng mẹ con Lâm Ý tức giận nhưng không không làm gì được. Phía sau Lâm Ý lớn tiếng mỉa mai.
"Trúc gia lẽ ra không nên có hạng người như ngươi làm con cháu. Kẻ hỗn láo Trúc Thanh Hi ngươi là đồ không biết tôn ti trên dưới. Tiểu nương ngươi xuất thân thấp hèn nên ngươi cử xử chẳng khác đứa đầu đường xó chợ... Á."
Lâm Ý ôm lấy cổ tay kêu lên. Lời của Lâm Ý nghe không lọt tai chút nào, Trúc Thanh Hi dùng gót chân sau đá mạnh hòn đá về phía Lâm Ý. Hòn đá tủy nhỏ nhưng sức bay rất mạnh, vết thương không ảnh hưởng gân cốt nghiêm trọng nhưng cũng đủ để bà ta đau đớn vài ngày. Trúc Thanh Hi ra tay rất nhanh, cơ hồ không ai nhìn thấy nàng động thủ, nếu Lâm Ý có