Trong thành phố ít người sống sót có lẽ vì thành phố này chỉ vào mà không ra được, cũng rất nhiều zombie, khiến cho vật tư ở rất nhiều nơi vẫn chưa bị người ta lấy đi.
Còn những người sống sót trong siêu thị này, chính vì có một nơi an toàn để ẩn núp, nảy sinh tính trì trệ, đồng thời ở nơi an toàn sẽ tiêu diệt ý thức tự cường.
Cho dù họ có ra ngoài siêu thị thu thập vật tư, họ cũng không đi quá xa, đặc biệt tránh những chỗ đông zombie.
Cho nên, số hàng hóa này tiện nghi cho nhóm Lâu Linh.
Lâu Điện chỉ lấy những vật liên quan đến ăn, mặc, còn mấy thứ vô dụng ném về chỗ cũ.
Hơn nữa lúc trước anh đã lấy ra một số hàng hóa từ không gian đặt ở kho hàng của căn cứ, bây giờ trong đó có chỗ trống, cho nên Lâu Điện trực tiếp lấy hết chỗ hàng này, tránh cảnh để ở đây quá lâu cũng biến thành đồ phế thải.
Sau đó, hai người tiếp tục tìm hiểu thành phố.
Ở đây có rất nhiều zombie, không biết có vì con người và zombie đều bị nhốt ở đây hay không, zombie không thể ra ngoài, chúng chỉ đi săn trong thành phố mà con người lại quá ít, không thể giết chết zombie nhiều nên mới biến thành số lượng zombie quá lớn, chẳng trách những người đó sợ hãi không còn sự che chở của siêu thị.
Lâu Linh cầm kiếm trong tay, mặt mày sắc bén, nương nhờ vào dây mây biến dị vắt lên chỗ cao chạy thật nhanh giữa đám zombie.
Bởi vì giết quá nhiều zombie tay cô hơi mỏi, mồ hôi thấm ướt quần áo, nhưng hai người chưa dừng lại nghỉ ngơi.
Giống như Lâu Điện nói, em có thể nghỉ ngơi vì mệt nhưng zombie không vì em cảm thấy mệt mỏi mà dừng việc tấn công em.
Hơn nữa từ trước đến nay cô không thích làm người yếu đuối, núp sau lưng anh né tránh, mặc dù biết có Lâu Điện ở bên cạnh bảo vệ, cô không hề nảy ra suy nghĩ yếu thế.
Thẳng đến khi vầng thái dương sắp khuất sau ngọn núi, hai người mới giết hết số zombie bao vây họ.
Lâu Linh vừa khát vừa mệt, thấy một chai nước khoáng đưa tới miệng, không chút do dự thuận theo tay anh uống nửa chai, cảm thấy tốt hơn nhiều.
Lâu Điện thu hồi cái chai, sau đó vươn tay nâng cô dậy, ôm eo cô, dẫn cô đi về phía siêu thị.
Trước khi trời tối, cuối cùng hai anh em đã trở về, mấy người Thu Dung luôn lo lắng cũng yên lòng.
Còn hai đội dị năng giả kia, từ lúc mặt trời chưa khuất bóng họ đã quay lại, họ không dám đi xa, số đồ thu được ít ỏi đến thê thảm, nhưng càng đáng thương hơn là họ bị zombie đuổi giết, họ không có bản lĩnh giết zombie, có điều bản lĩnh chạy trốn không kém nên không xảy ra thương vong.
Mặc dù Thu Dung biết những người này nảy sinh tính ỷ lại với tinh thần lực của Cam Tĩnh Thành, song cô không ngờ bọn họ y chang lính mới, quá thê thảm, cô quyết định ngày mai vẫn đá họ ra ngoài huấn luyện như cũ.
Mấy ngày kế tiếp, Lâu Điện và Lâu Linh ra ngoài hàng ngày, mỗi lần đều có hai đội dị năng giả bị Thu Dung đuổi ra.
Thu Dung vẫn nắm quyền trong siêu thị, cô có dị năng cấp ba trung kỳ, tương đương với Vương Tân, nhưng về kinh nghiệm chiến đấu thì Vương Tân có chạy theo cũng không kịp.
Bản thân cô đủ để uy hiếp dị năng giả trong siêu thị, ngồi vững trên vị trí thủ lĩnh nơi này.
Lâu Thượng còn đang dưỡng thương, Lâu Nghiên không coi ai ra gì mà đổ đống đồ của cô trong ba lô ra chế tạo.
Vốn dĩ những người khác thấy Lâu Nghiên chỉ là người bình thường, còn có chút khinh miệt, nhưng khi nhìn cảnh cô gái xinh đẹp nhu nhược này biến sắt vụn thành vũ khí có tính sát thương, cô chỉ đứng trong siêu thị mà bắn nát đầu zombie đi lòng vòng quanh siêu thị, người sống sót không dám coi thường cô nữa, thậm chí dùng ánh mắt sợ hãi kính nể với thứ vũ khí cô tạo ra.
Vương Tân và Cam Tĩnh Thành mỗi ngày chỉ được uống một ít nước, ăn tẹo teo, đói bụng đến độ hoa mắt, lại có một cô gái xinh đẹp hung dữ thích chơi máy móc ở bên cạnh tàn phá tinh thần.
Không quá hai ngày, Vương Tân không còn sự hăng hái như lúc trước, thậm chí Cam Tĩnh Thành có xu thế sắp phát điên.
Sợ Cam Tĩnh Thành thực sự phát điên vì không chịu nổi áp lực trong lòng, Thu Dung đành mở trói cho hắn ta nên ngoài nước uống, cô cũng chia cho hắn đồ ăn bình thường, những thứ khác thì đừng mơ tưởng.
Trong mấy ngày qua, mỗi ngày người thường trong siêu thị có thể ăn lửng dạ, tuy rằng không sánh bằng thời bình, nhưng so với hồi Vương Tân làm đại ca thì tình huống tốt hơn nhiều, tinh thần từ uể oải dần khá hơn, họ nhận ra Thu Dung không giống như đám người Vương Tân – không coi họ là con người, có vẻ không muốn lợi dụng bọn họ làm gì đó.
Dần dần, mọi người lấy nhóm của Thu Dung làm chủ, bất luận Thu Dung nói cái gì, họ đều phối hợp với lệnh của cô, coi như là đạt tới hiệu quả Thu Dung mong muốn.
Hai người Lâu Điện mỗi ngày đi sớm về muộn, song không phải là không công có hiệu quả, ít nhất trong thành phố này có rất nhiều trung tâm thương mại mà zombie tụ tập, bao nhiêu hàng hóa trong trung tâm rộng lớn đều bị Lâu Điện thu hết, zombie chết trong tay hai người không đếm xuể.
Bình thường Lâu Linh chém giết zombie cấp thấp, zombie cấp bậc cao hơn cấp ba đều là Lâu Điện ra tay.
Đương nhiên, vì Lâu Điện tránh phiền toái, mỗi lần đến nơi nào, anh đều lấy tinh hạch của zombie sơn dương ra câu lũ zombie.
Từ lúc đầu đầy vạch đen Lâu Linh đã biến thành chết lặng, cuối cùng cô coi như không nhìn thấy, sau đó tập mãi thành thói quen.
Tinh hạch của zombie cấp bậc cao hấp dẫn đám cương thi hơn cả máu thịt tươi mới.
Lâu Điện lấy dây thanh sắt làm cần giữ tinh hạch, đứng ở chỗ cao câu zombie, sau đó tách zombie thành từng nhóm để Lâu Linh giết, huấn luyện cô kỹ xảo chiến đấu.
Cho nên sau mấy ngày, số lượng tinh hạch zombie bọn họ thu được nhiều đến mức khủng bố.
Chính vì động tác này, Lâu Điện thăm dò rõ ràng số lượng và cấp bậc zombie trong thành phố, trong lòng loại trừ khả năng có zombie tinh thần cấp bậc cao phong tỏa, anh bắt đầu tìm kiếm những nguyên nhân khác.
Hôm đó, bọn họ đi đến tòa nhà cao nhất trong thành phố.
Hai người đứng ở nơi cao hứng gió lạnh, xem toàn bộ thành phố, hiếm khi được rảnh rỗi.
Hai tay Lâu Linh bám vào lan can, nhìn đường phố phía dưới, đan xen khắp nơi, nhìn từ trên cao xuống đường phố bên dưới giống như đồ chơi của trẻ con.
Xem hồi lâu, Lâu Linh quay đầu nhìn về phía Lâu Điện, lại phát hiện viên tinh hạch zombie mèo trong tay anh bắt đầu vỡ vụn, biến thành bột mịn trong tay anh.
Lâu Linh giật mình, hỏi: “Anh hấp thu nó à?”
Lâu Điện nghiêng đầu nhìn cô, sau đó hiểu cô đang nghĩ cái gì, cười nói: “Đến đẳng cấp của anh hiện tại, tu luyện bằng cách hấp thu tinh hạch không có gì trở ngại.
Hiện tại em vẫn là dị năng giả cấp thấp, trước khi đến cấp bốn, em nên tu luyện bằng chính sức mình thì tốt hơn.”
Anh sống lại một lần, tuy rằng mang theo năng lực của kiếp trước nhưng cũng bị hạn chế, chỉ có thể sử dụng một nửa năng lực, sau này khi mạt thế nổ ra, anh cũng phải từ từ tu luyện.
Anh không chỉ muốn tu luyện đến trình độ kiếp trước, thậm chí muốn tiến thêm một bước.
Là một người đàn ông, anh muốn trở nên mạnh mẽ, muốn đứng phía trên mọi người, muốn —— ở bên cạnh cô, không ai có thể chia cắt họ!
Nghe xong, Lâu Linh gật đầu, trong lòng đột nhiên có chút lý giải về năng lực của anh.
Nếu anh không thể kiêng dè hấp thu tinh hạch, xem ra hẳn là anh có dị năng cao hơn cấp bốn, đó không phải là —— dị năng giả cấp bốn đầu tiên trong nhân loại? Nghĩ như thế, cô cảm thấy kiêu ngạo, lại có điểm thất bại, hiện tại cô mới cấp một… mà không thể hấp thu tinh hạch để tu luyện, dựa vào bản thân từ từ tiến lên, không biết đến